Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
Chương 46-50
Không gian kỳ ngộ thứ hai rộng lớn hơn nhiều, trên trời treo vầng trăng tròn, ánh sáng rực rỡ không hề kém cạnh mặt trời, tinh không giăng kín cả bầu trời đêm.
Kỳ lạ nhất chính là môi trường.
Có núi non hiểm trở, có rừng nguyên sinh, lại có cả lục địa và hồ nước, khí hậu mỗi nơi mỗi khác.
Mưa bão giao nhau, gió tuyết bay lả tả.
Khi mọi người từ trên không bị truyền xuống, thân thể bị thu nhỏ vô số lần, ngay cả công kích tung ra cũng bị thu nhỏ theo.
Điều này thật khó chịu.
Khiến không ít người dở khóc dở cười.
Nhưng, chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau.
Đám người vừa tiến vào, vật kỳ ngộ trên đỉnh núi phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ngay sau đó, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng vọng đến, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
“Ầm ầm ầm!”
“Thình thịch thình!”
Yến Hắc phóng xuất kiếm thức, có chút ngưng trọng nói: “Trong vòng mười dặm không thăm dò được gì, thứ đến có lẽ là linh ma thú số lượng lớn.”
Trần Linh ngẩng đầu, nhìn thứ trên đỉnh núi.
Ánh sáng trắng quá chói mắt, không nhìn rõ hình dạng, nhưng nàng đoán chừng thứ này có thể hiệu triệu hoặc điều khiển đàn thú.
Bất cứ ai tiến vào không gian này, chiều cao hiện tại cũng chỉ ngang một củ cải, những loài cây cỏ bình thường cũng lớn hơn họ gấp bội, huống chi là thú dữ.
Nhưng chiều cao củ cải này lại khiến Trần Linh chợt lóe lên một tia sáng.
Có ý rồi!
Trần Linh dán một lá tụ linh phù lên người:
“Yến Hắc, chở ta bay thấp thôi, ta muốn vẽ một pháp trận lớn siêu cấp vô địch.”
Chưa đầy hai phút, Trần Linh đã xoẹt xoẹt vẽ xong một đại pháp trận.
“Linh ma thú xuất hiện ở không gian kỳ ngộ khác với những nơi khác, toàn thân trên dưới đều là bảo bối.”
“Tiểu Thất sư huynh, huynh chuẩn bị sẵn sàng để giết linh ma thú đi.”
Nói rồi, nàng ném cho Nghiêm Phong một đôi giày Tốc hành.
“Xỏ vào rồi làm!”
Nghiêm Phong không hiểu ra sao, cứ thế làm theo.
Cũng đúng lúc này, đám người Lục Tử Sâm cũng từ trên trời rơi xuống, trong lòng y còn ôm Cố Thường Nhạc.
Ân Lộc Lộc và phần lớn thân truyền của Huyền Linh Tông đều bị kéo vào, cũng có không ít đệ tử của các tông môn khác.
Mọi người vừa xuống đất, lập tức tiến hành thăm dò hiện trường, hiểu sơ qua tình hình chung.
Lục Tử Sâm nói chuyện với Cố Thường Nhạc nhiều nhất, Ân Lộc Lộc nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người, sát khí đằng đằng.
Thật hết nói nổi!
Lục Tử Sâm lại có hứng thú với cái loại nữ nhân điêu ngoa giả tạo này, chắc chắn là vì ả vừa ra tay chữa trị cho y.
Nhưng không sao, dù gì ngọc hồ của con tiện nhân đó mỗi ngày chỉ dùng được một lần.
Trận chiến tàn khốc nhất còn ở phía sau, Ân Lộc Lộc ta đây là người song tu cả trị liệu lẫn chiến đấu, ta có đầy cơ hội chữa thương cho Lục Tử Sâm, tăng hảo cảm trước mặt y.
Tiếng động ầm ầm càng lúc càng gần, đất rung núi chuyển, mặt đất chấn động không ngừng.
Mọi người rút kiếm, chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc này, trên trời đột nhiên rơi xuống hai người.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, phát hiện bọn họ mặc trang phục của đệ tử thân truyền Diệu Thiên Tông, cả hai đều tả tơi, mình đầy thương tích.
Một người trong số đó còn phun ra một ngụm máu đen khi ngã xuống đất.
Trần Linh liếc mắt.
Ồ, đây chẳng phải là mấy sư huynh thân mến của Cố Thường Nhạc sao?
Bọn chúng vẫn còn sống sót cơ đấy.
Vừa thấy Thanh Minh và Ngô Giang, Cố Thường Nhạc lập tức vui vẻ kêu lên.
“Sư huynh!”
Hai người cũng phát hiện ra Cố Thường Nhạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy ả được một gã nam tu sĩ xa lạ ôm trong lòng, Thanh Minh nổi giận, Ngô Giang sắc mặt phức tạp.
Thanh Minh gạt Ngô Giang ra, lôi thân thể trọng thương xông lên phía trước.
“Đồ chó má, buông sư muội ta ra!”
“Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì, mà dám chiếm tiện nghi của nàng?”
Lục Tử Sâm luôn cao ngạo thích ra vẻ, lười giải thích, thấy đệ tử Diệu Thiên Tông xông tới, thản nhiên rút kiếm.
Y nhịn được, nhưng Ân Lộc Lộc thì không thể nhịn!
Vừa nghe những lời này, Ân Lộc Lộc nổ tung!
Vốn dĩ ả ta không có chỗ trút giận, hiện tại vừa vặn tìm được nơi để xả.
Ả ta nhảy ra, chỉ thẳng vào mũi Cố Thường Nhạc mà chửi ầm lên:
“Cái gì mà sư muội nhà ngươi bị Lục sư huynh chiếm tiện nghi, rõ ràng là ả tự mình dâng mồm lên quyến rũ Lục sư huynh!”
“Đồ đàn bà lẳng lơ, còn dám bôi nhọ sư muội ta, tin ta cắt lưỡi ngươi không hả!”
Thanh Minh yêu Cố Thường Nhạc đến tận xương tủy, sao có thể chịu được người khác phỉ báng ả?
Hắn ta biến chiêu dưới chân, liền xông về phía Ân Lộc Lộc, người sau cũng không ngốc, rút kiếm nghênh chiến.
Vừa hay ả ta cũng đang một bụng tức không có chỗ xả, chém người bị thương nặng cũng không tệ.
Ngô Giang thấy vậy, liền giữ chặt Thanh Minh.
“Thanh Minh, bình tĩnh!”
“Ngươi thân mang trọng thương, không thích hợp giao chiến.”
Nói xong, hắn ta đỡ lấy công kích của Ân Lộc Lộc.
Ân Lộc Lộc còn muốn đánh, nhưng bị Lục Tử Sâm ngăn lại.
“Trở về.”
Ân Lộc Lộc không vui, nhưng vẫn nghe theo.
Xem ra Lục Tử Sâm không muốn làm lớn chuyện.
Cũng phải, không gian kỳ ngộ hung hiểm dị thường, giữ sức mới có thể tự bảo vệ.
Trần Linh và Nghiêm Phong đứng xem náo nhiệt thấy mọi người không đánh nhau được, có chút thất vọng.
Lúc này, Ngô Giang có chút khó xử mở miệng: “Sư muội, trong Ngọc Hồ còn quỳnh tương không? Thanh Minh bị thương rất nặng, đã mất rất nhiều máu rồi.”
Cố Thường Nhạc nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử.
Chưa kịp giải thích, Ân Lộc Lộc đã lạnh lùng nói: “Còn nghĩ gì nữa?”
“Vị sư muội kia của các ngươi vì muốn được nam nhân bảo vệ và lấy lòng, sớm đã đem quỳnh tương trong Ngọc Hồ cho Lục sư huynh uống rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Minh tái mét.
“Không!”
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Nhất định là cái tên cẩu nam nhân kia đã lừa gạt sư muội, sư muội… khụ khụ khụ… phù!”
Thanh Minh lại phun ra một ngụm máu già.
Ngô Giang nhìn Cố Thường Nhạc, không hiểu vì sao, hắn ta cảm thấy những lời nữ tu Huyền Linh Tông kia nói đều là sự thật.
Tiểu sư muội… thật sự rất thu hút đàn ông, hơn nữa, dường như rất nhiều lúc đều là ả chủ động.
Dường như, rất thiếu đàn ông.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ngô Giang đã bị chính mình làm cho kinh hãi.
Hắn ta, hắn ta sao có thể nghĩ về tiểu sư muội như vậy?!
Nhưng nếu là Trần Linh, nàng sẽ không chủ động đi trêu chọc đàn ông như vậy, cũng sẽ không để người khác bảo vệ mình.
Ngô Giang càng thêm chấn kinh.
Sao hắn ta lại nghĩ đến Trần Linh nữa rồi?
Ngô Giang rơi vào ma trận.
Lục Tử Sâm không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp đẩy Cố Thường Nhạc về phía trước.
“Chúng ta phải đi lấy kỳ ngộ, đã gặp sư huynh của ngươi, vậy ngươi đi cùng bọn họ.”
Cố Thường Nhạc lập tức hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt nhanh chóng đong đầy hốc mắt.
“Không phải… Ta thật sự không có ý gì với ngươi cả, ta đưa Quỳnh Tương trị liệu cho ngươi, là vì ta đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho ngươi, không phải như sư muội của ngươi nói…”
Cố Thường Nhạc ra sức biện giải, nhưng rất tiếc, đàn thú đã từ bốn phương tám hướng xông đến. Trên không trung, các loài chim hung dữ cũng tụ tập đầy trời.
Toàn là cường thú Kim Đan kỳ, thậm chí còn có cả mãnh thú Nguyên Anh kỳ.
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Xong rồi!
Hôm nay e rằng lành ít dữ nhiều!
Dù có bị trọng thương, hấp hối đẩy ra khỏi bí cảnh, cũng chỉ sợ sứt tay gãy chân, có khi đến cơ hội thoát thân cũng không có.
Trần Linh nhìn lũ mãnh thú, bật cười.
Nàng như thấy cả một ngọn núi linh thạch thượng phẩm trước mắt.
Ngay khi đàn thú đặt chân vào pháp trận, trận pháp phát ra ánh sáng chói mắt.
Trận khởi, trong nháy mắt bao phủ mười dặm vuông.
Đám hồng thủy mãnh thú vừa bước vào trận, thân hình liền thu nhỏ lại, bé tí tẹo như củ khoai tây.
Trần Linh mài đao soàn soạt, hướng về phía đàn thú.
“Lò mổ, khai trương!”
Chương 47: Trần Linh Nghiêm Phong: Vô đạo đức, không làm việc người
“Tiểu Thất, động thủ!”
“Vừa giết vừa nhét vào túi Càn Khôn, không chừa một con!”
Nói rồi, nàng dán một lá tụ linh phù lên người Nghiêm Phong. Lập tức, Nghiêm Phong cảm nhận được vô tận linh khí không ngừng tràn vào cơ thể, thậm chí không cần chuyển hóa, linh khí đã tự động biến thành linh lực để hắn vận chuyển.
“Sư muội, ngươi mẹ nó đúng là thiên tài!”
“Ta đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Linh ừ một tiếng: “Chúng ta cứ giết trước, giết xong rồi đi thu xác của đám người bị chém giết kia.”
Trần Linh vừa ra lệnh, Nghiêm Phong lập tức hô lớn: “Tốt thôi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Tuy rằng túi Càn Khôn của Lục Tử Sâm bọn họ đều bị Trần Linh cướp, nhưng đâu chỉ có mỗi bọn họ ở đây.
Coi như là thu phí bảo kê vậy.
Linh ma thú bị thu nhỏ tấn công chẳng khác nào gãi ngứa, mặc kệ Kim Đan hay Nguyên Anh, giết đều soạt soạt soạt, dễ như thái rau.
Chỉ tiếc là, pháp trận này chỉ có tác dụng với thú loại, chứ không thể thu nhỏ con người.
Hai sư huynh muội trực tiếp đồ sát.
Thế là, cảnh tượng mọi người nhìn thấy liền biến thành như này: Liên tục có linh ma thú tiến vào pháp trận, rồi liên tục bị thu nhỏ, bị giết, sau đó biến mất không dấu vết.
Trong lúc mọi người ngơ ngác, linh ma thú đã giết tới, có điều công kích của chúng chỉ như gãi ngứa, căn bản không có tác dụng gì lớn.
Thế là sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, bọn họ cũng bắt đầu nổi cơn điên cuồng chém giết.
“Phát rồi! Phát tài rồi!”
“Lần này có thể mang thật nhiều thi thể linh ma thú về!”
“Ô ô ô, dù không có được kỳ ngộ, ta cũng chết không hối tiếc!”
“Mấy thứ này có thể chế tạo ra vô số binh khí, tinh hạch lại có thể dùng để nuôi dưỡng linh thú ma thú, ta lại thấy mình ổn rồi!”
Đám người hoan hô không ngớt, càng hăng hái chém giết.
Suy cho cùng bọn họ vẫn còn quá trẻ.
Lục Tử Sâm nhăn nhó mặt mày vì không có túi Càn Khôn.
Giờ phút này, y hận không thể giết chết Trần Linh.
Đều tại con nhỏ tu kia!
Nếu không phải tại nàng, y bây giờ đã không đến nỗi giết linh ma thú cũng không có chỗ chứa.
Vừa nghĩ đến Trần Linh rất có thể ngay cả ngủ cũng ôm khư khư túi Càn Khôn của mình, nói không chừng còn làm ra chuyện mờ ám hơn, mặt Lục Tử Sâm liền đen như than.
Tặc!
Phiền!
Cố Thường Nhạc yếu ớt lấy túi Càn Khôn của mình đưa đến trước mặt Lục Tử Sâm.
“Lục ca ca, ta… ta không dám sát sinh, túi Càn Khôn của ta tạm thời cho huynh mượn nhé!”
Cố Thường Nhạc tự cho mình là tiểu tiên nữ, đương nhiên không muốn dính máu tanh, huống chi chiến lực của ả cũng không mạnh bằng Lục Tử Sâm.
Lục Tử Sâm chẳng những sẽ tăng hảo cảm với ả, sau khi xong việc còn chia vật tư, Cố Thường Nhạc đương nhiên vui vẻ làm chuyện có lợi như vậy.
“Đa tạ.”
Lục Tử Sâm lấy túi Càn Khôn, bắt đầu chém giết.
Thanh Minh và Ngô Giang ở gần đó, đương nhiên thấy rõ hành động của ả.
Tiếng “Lục ca ca” kia khiến sắc mặt hai người kịch biến.
Thanh Minh không thể tin được, phẫn nộ.
Ngô Giang vẫn vẻ mặt quái dị, cách xưng hô kia… cứ như tình ca ca, muội muội vậy.
Nhớ lại chuyện ở Điệp Quật, Ngô Giang lại thấy buồn nôn.
“…”
Không được.
Hắn ta không thể nhìn thẳng tiểu sư muội nữa rồi.
Ngô Giang tăng thêm lực đạo, càng thêm điên cuồng chém giết.
Hai canh giờ sau, đám linh ma thú vây quanh đều bị giết sạch.
Lúc này, lá bùa ẩn thân dán trên người Trần Linh và Nghiêm Phong cũng vừa hết hiệu lực.
Bùa ẩn thân vừa hết hiệu lực, mọi người đều thấy hai người.
Mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng, tại hiện trường lại đột nhiên xuất hiện hai người.
“Sao lại là các ngươi!”
Vừa thấy Trần Linh, Lục Tử Sâm liền không giữ được bình tĩnh.
Y xông tới trước mặt Trần Linh, vươn tay:
“Trả túi Càn Khôn lại cho ta, nếu không…”
Lời còn chưa dứt, Trần Linh đã ném túi Càn Khôn vào mặt y.
“Chỉ là cái đồ rách nát, ai thèm vào.”
Lục Tử Sâm ngẩn người, không ngờ Trần Linh lại dễ nói chuyện như vậy.
Quả nhiên, nàng chỉ đang tìm cách thu hút sự chú ý của mình, để mình nhớ kỹ nàng mà thôi.
Lục Tử Sâm cười khẩy trong lòng.
Nhưng ngay giây sau, mặt y đã tái mét.
Đồ trong túi Càn Khôn biến mất hết rồi!
“Trần Linh!”
Y nghiến răng nghiến lợi gọi Trần Linh.
“Ơi, ta đây nè!”
“Đồ trong túi Càn Khôn của ta đâu?!”
“Ta lấy rồi, còn chia chác với sư huynh ta, có vấn đề gì không?”
Trần Linh trả lời rất hùng hồn.
Lục Tử Sâm tức đến suýt chút nữa tát cho nàng một cái.
Y hít sâu một hơi, rồi thở mạnh ra, cố gắng kìm nén ý muốn giết người, ép mình phải nói lý với nàng:
“Không sao!”
“Những thứ khác ta đều có thể cho ngươi, nếu không đủ, ta có thể về tông môn hoặc gia tộc lấy thêm.”
“Nhưng con long đản trong túi Càn Khôn của ta, ngươi nhất định phải trả lại cho ta!”
Trần Linh “ồ” một tiếng: “Ra là vậy à? Nhưng hình như giờ không được thì phải.”
“Ngươi có ý gì!”
“Ngươi đây là muốn đối đầu với Huyền Linh Tông và Lục gia ta sao?” Lục Tử Sâm uy hiếp.
Nhưng rất tiếc, Trần Linh người này không sợ nhất là bị uy hiếp.
Trần Linh búng tay một cái: “Long Câu!”
Lời vừa dứt, Lục Tử Sâm thấy một con tiểu dực long màu xanh đậm bay ra từ phía sau Trần Linh.
Không phải trứng non của Niết Bàn Thánh Long thì là ai?!
“Cái, cái gì!”
“Các ngươi lại thành công ấp trứng long đản rồi?!”
Lục Tử Sâm vẻ mặt không thể tin được.
Sao có thể!
Sao bọn họ có thể ấp trứng long đản trong thời gian ngắn như vậy?
“Trần Linh!”
Lục Tử Sâm giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi rút kiếm chém về phía Trần Linh.
“Trần Linh, ta muốn giết ngươi băm thây cho chó ăn!”
Trần Linh chuồn lẹ.
“Ối dào ôi dào!”
“Sao ngươi lại xù lông lên thế kia?”
“Trứng rồng là do ta tự mình cướp được bằng bản lĩnh, lại nhờ sư huynh ta có thiên phú nghịch thiên, vận khí bạo phát mới ấp nở được nó, chúng ta có lỗi gì chứ? Đâu có lỗi gì!”
Nhờ có giày Tật Phong hỗ trợ, Trần Linh né tránh chạy trốn cực nhanh, nhưng miệng lưỡi lại không hề nương tay.
Trong lúc lẩn tránh, Trần Linh đã ra lệnh cho Nghiêm Phong.
“Tiểu Thất sư huynh, mau thu phí bảo kê thôi!”
Nghiêm Phong thấy nàng né tránh dễ dàng, lập tức dán thêm một lá ẩn thân phù lên người.
Vừa dán phù, hắn liền trà trộn vào đám đông, nhắm vào túi Càn Khôn mà cuỗm sạch.
Nhanh, chuẩn, độc!
Không bỏ sót một ai.
Đám người vừa phát hiện túi Càn Khôn biến mất khỏi người, liền bùng nổ.
“Ai! Là ai! Dám ra tay với túi Càn Khôn của ta!”
“Của ta cũng biến mất rồi!”
“Ôi không! Của ta nữa!”
“Ai, rốt cuộc là ai!”
“Ẩn thân rồi! Là Trần Linh và sư huynh của nàng ẩn thân rồi!”
Đám người nhanh chóng xác định mục tiêu, liều mạng vung đao kiếm về phía Trần Linh.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Nghiêm Phong cướp sạch túi Càn Khôn, còn vét sạch cả xác linh ma thú trên mặt đất.
“Tiểu sư muội, xong việc!”
“Chúng ta rút!”
Trần Linh nghe vậy, giật lấy một túi Càn Khôn khác bên hông Lục Tử Sâm.
“Tạm biệt nhé!”
Nàng cười hì hì lấy bùa ẩn thân dán lên người.
Người biến mất.
Chương 48: Tấn công bằng tất thối, không nỡ nhìn thẳng
Bùa ẩn thân?!
Nàng vẫn còn bùa ẩn thân?!
Sắc mặt Lục Tử Sâm đại biến.
Bùa ẩn thân khó chế tạo, lại vô cùng khan hiếm, đối phương lại coi như rau cải trắng mà dùng?
Giả à?
“Trần Linh!”
“Quay lại! Mẹ nó ngươi cút ngay cho ta!”
Lục Tử Sâm tức giận đến mức nổi điên, vung kiếm chém tứ tung, nhưng vô dụng.
Trần Linh và Nghiêm Phong dễ dàng tránh được những đòn tấn công dày đặc đó.
Nghiêm Phong càng ngự kiếm bay đến bên cạnh Lục Tử Sâm, điên cuồng tấn công y.
Đấm móc, đá ngang, thốn quyền, đá tạt, liên hoàn đả kích.
Với sự hỗ trợ của “Xà bì tẩu vị”, Lục Tử Sâm không thể phản kích.
“Ta cho ngươi chửi sư muội ta, ta cho ngươi chửi, cho ngươi chửi!”
“Hôm nay không đánh cho cái mặt thối của ngươi biến dạng, ông đây về sau theo họ ngươi!”
Nghiêm Phong lại hung hăng đá vô số chân vào miệng y, suýt chút nữa đá vỡ cả răng cửa của Lục Tử Sâm.
Lục Tử Sâm chỉ có thể dựa vào thính giác để phản kích.
Một tràng loạn xạ, cũng khiến y đánh trúng Nghiêm Phong vài cái.
Dù là Nghiêm Phong nghịch ngợm như vậy, cũng không thể không thừa nhận Lục Khổng Tước của Huyền Linh Tông này quả thật có chút thực lực.
Ân Lộc Lộc cũng không nhịn được, vung tay đấm loạn xạ vào không khí, miệng không ngừng chửi bới.
“Muốn đánh nhau thì ra mặt mà đánh cho đàng hoàng!”
“Trốn trong bóng tối ám toán người thì tính là bản lĩnh gì, Diệu Thiên Tông các ngươi chỉ biết chơi trò bỉ ổi này thôi sao!”
“Còn có đạo đức không vậy, có còn chút liêm sỉ nào không!”
Trần Linh nghe vậy, bật cười.
Nàng cất cao giọng nói: “Hại người hại mình, bắt đầu từ ta, vứt bỏ phẩm chất cá nhân, tận hưởng cuộc đời vô đạo đức chẳng phải thơm hay sao?”
Nghiêm Phong lập tức hùa theo:
“Đúng đúng đúng!”
“Kiếm Phong chúng ta không ai là không vô đạo đức cả, ngươi mà còn lải nhải nữa, tin ta nhét tất thối vào mồm ngươi không!”
Ân Lộc Lộc giật mình, vội bịt miệng, tức giận đến mức gò má ửng hồng.
“Chẳng qua chỉ là hai kẻ tiện nhân dùng thủ đoạn đê tiện để hãm hại người khác!”
“Ngươi là chó do nàng nuôi à? Sao lại bênh vực Trần Linh như vậy?”
“Hai người chẳng lẽ chỉ là sư huynh muội ngoài mặt, sau lưng ngủ với nhau làm những chuyện dơ bẩn?”
Ân Lộc Lộc tức giận đến cực điểm, lời nói ra tự nhiên không còn suy nghĩ.
Lục Tử Sâm là người đàn ông mà Ân Lộc Lộc yêu thích nhiều năm, hành động của Trần Linh và Nghiêm Phong hiện tại đã khiến ả ta ghi hận.
Dám đối xử với Lục sư huynh của ả ta như vậy, ả ta nhất định phải cho hai người này biết tay!
Nghiêm Phong nghe vậy, giận tím mặt.
Hắn xé bỏ bùa ẩn thân, lạnh lùng nhìn Ân Lộc Lộc:
“Con tiện nhân, mồm miệng thúi hoắc!”
“Ngươi tưởng ai cũng như ngươi với Cố Thường Nhạc, thèm thuồng thân thể của sư huynh đệ chắc?”
Nghiêm Phong thật sự tức giận, khi nói ra những lời này, sát khí nồng đậm đã bao trùm toàn thân.
Lời hắn vừa dứt, Cố Thường Nhạc lập tức đỏ bừng mặt, trong đầu bất giác nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa mình và Thiệu Cảnh Minh trong động Ma Chu.
Ả lại lén lút liếc nhìn Lục Tử Sâm bên cạnh, không khỏi nghĩ: Lục ca ca cao lớn, vạm vỡ, hẳn là phương diện kia cũng rất lợi hại đi?
Về phần Ân Lộc Lộc, sau khi nghe những lời này, đã tức giận đến mất cả lý trí.
“Tiểu súc sinh, ngươi đang sỉ nhục ai!”
Ân Lộc Lộc nổi giận, sử dụng tuyệt chiêu của mình.
Ả ta chém liên tiếp ba chiêu Liệt Diễm Minh Hỏa, lại tiếp ba chiêu Trảm Băng Phách.
Đây là sát chiêu ả ta liều mạng thi triển, lại bị Nghiêm Phong dễ dàng ngăn cản.
Công kích hung mãnh đầy trời trong nháy mắt tiêu tán.
Ân Lộc Lộc mặt đầy kinh hãi.
Cái này, cái này sao có thể!
Đây là sát chiêu mạnh nhất ả ta có thể thi triển, dù là linh ma thú Trúc Cơ hậu kỳ trúng chiêu cũng phải tàn phế nửa đời.
Tiểu tử này sao có thể biến thái như vậy?!
Thảo nào, thảo nào Lục sư huynh bị hắn chỉnh thảm như vậy.
Ân Lộc Lộc kinh hãi vô cùng.
Lúc này, Nghiêm Phong lại dán bùa ẩn thân.
Hắn vừa ẩn thân, Ân Lộc Lộc liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ phía sau.
“Xảy ra chuyện gì?!”
“Ai!”
“A! Tất của ta!”
“Má ơi, thằng nào biến thái vậy, đến cả tất chân cũng không tha?!”
“Đợi đã, ta, á, tất của ta!”
Ân Lộc Lộc quay đầu nhìn lại, phát hiện phần lớn nam tu phía sau đều bị lật nhào xuống đất, chân ai nấy đều trần trụi!
Ân Lộc Lộc: !!!
Là thằng nhóc đó!
Hắn thật sự đi tìm tất thối rồi!
Ân Lộc Lộc sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng Trần Linh sao có thể để ả ta toại nguyện?
Tiểu Thất nhà mình đã nhịn ghê tởm đi lột tất thối của người ta, sao nàng có thể để Tiểu Thất chịu tội oan uổng!
Trần Linh lướt nhanh tới trước mặt Ân Lộc Lộc, vô cùng lịch sự nói một câu: “Xin lỗi nhé.”
Sau đó, nàng nhấc chân đá Ân Lộc Lộc trở về.
“A!”
Ân Lộc Lộc không kịp đề phòng ăn trọn một cước, hai mắt trợn ngược, đau bụng đến suýt ngất đi.
Lúc này, Nghiêm Phong cũng đã bới được một đống tất thối.
Chỉ thấy hắn xông đến trước mặt Ân Lộc Lộc, thuần thục trói hai tay đối phương, sau đó ấn chặt đầu ả ta, vò tất cả tất thành một cục, hung hăng nhét vào miệng.
“Ta cho ngươi ăn nói lung tung! Ta cho ngươi ăn nói lung tung!”
“Đồ đàn bà thối mồm, cho ngươi thích làm đĩ, cho ngươi thích làm đĩ!”
“Mẹ kiếp, lần sau còn để ta nghe thấy ngươi vu khống làm nhục tiểu sư muội nhà ta, ta trực tiếp nhét cứt chó vào mồm ngươi!”
Nghiêm Phong đè người xuống đất chửi ầm lên.
Ân Lộc Lộc bị thối đến chảy nước mắt, tứ chi run rẩy, ô ô nghẹn ngào không ngừng, vừa giận vừa hận vừa tuyệt vọng.
Xung quanh cũng có đệ tử Huyền Linh Tông muốn đến cứu ả ta, nhưng còn chưa kịp động, đã bị Nghiêm Phong uy hiếp.
“Ai dám xông lên cứu người thử xem, ta thối chết hắn!”
Lập tức, không ai dám hé răng, càng không dám tiến lên.
Lục Tử Sâm tức giận đến đỏ mặt.
Hành động này của Nghiêm Phong chẳng khác nào chà đạp lên mặt mũi Huyền Linh Tông, sao y có thể dung thứ?
“Dừng tay!”
Ân Lộc Lộc thấy y ra mặt, cảm động đến rơi nước mắt, khóc càng dữ dội.
Quả nhiên, vẫn là Lục sư huynh để ý đến mình, chỉ là không nói ra thôi.
Khóe miệng Trần Linh hơi nhếch lên: “Tiểu Thất, huynh không thể trọng bên này khinh bên kia, xem kìa, Khổng Tước công người ta cũng có ý kiến rồi.”
Nghiêm Phong kêu “ái da” một tiếng, cười hì hì:
“Ngươi xem ta này, sao lại quên mất y được nhỉ.”
Trần Linh biết rõ Nghiêm Phong một mình không làm nên chuyện, lập tức hạ lệnh.
“Yến Hắc, biến!”
“Trói con công họ Lục kia cho ta!”
“Tuân lệnh!”
Yến Hắc vừa đáp lời, lập tức bay ra, biến thành sợi xích sắt mảnh, nhanh chóng trói chặt Lục Tử Sâm, tiện thể trói y thành bánh chưng luôn.
“Xử y!”
Thấy Lục Tử Sâm bị hạ gục, Nghiêm Phong lập tức lấy giẻ thối nhét miệng Ân Lộc Lộc ra, vèo một cái lao đến trước mặt Lục Tử Sâm.
Ân Lộc Lộc vừa được thả ra, liền nôn mửa không ngừng, nào còn để ý đến hình tượng gì nữa.
Còn bên này, Nghiêm Phong đã dùng ánh mắt như muốn giết lợn nhìn Lục Tử Sâm.
“Hừ.”
Hắn cười tà mị với Lục Tử Sâm: “Ngươi là tiểu thiếu gia của Lục gia ở Huyền Linh đại lục, còn là một trong những đệ tử thân truyền đắc ý nhất của Huyền Linh Tông, đúng không?”
“Chắc hẳn, ngươi chưa từng ngửi các loại mùi tất thối nhỉ.”
“Hôm nay gia đây đại phát từ bi, cho ngươi mở mang kiến thức.”
Vừa nói, hắn một chân đạp lên lưng Lục Tử Sâm, cúi người nhét cục tất thối vào mồm y.
Người trong và ngoài bí cảnh đều nhíu chặt mày, ngũ quan nhăn nhó, cùng nhau hít vào một hơi lạnh.
“…”
“…”
Má ơi, đây là chuyện con người làm á?
Chương 49: Cái gia đình gì mà phá của thế!
Người tức nhất không ai khác ngoài tông chủ Hầu Chính Thủy của Huyền Linh Tông.
Đường đường Huyền Linh Tông, bao nhiêu người khóc lóc cầu xin cũng không vào được! Đệ tử thân truyền ai nấy đều là niềm tự hào của tông môn.
Kết quả, bây giờ, niềm tự hào của tông ông ta bị nhét tất thối đầy mồm!
Quá đáng hơn là, hai đệ tử kia đều là đệ tử thân truyền mà ông ta coi trọng nhất!
Mặt Hầu Chính Thủy xanh mét, xông thẳng đến trước mặt Hùng Kinh Đán và Tần Ngự Tu, lạnh lùng ra lệnh:
“Sau khi ra khỏi bí cảnh, Diệu Thiên Tông các ngươi phải giao đôi sư huynh muội này cho ta xử lý!”
Ông ta mà không treo mấy ngàn cái quần lót mặc mười mấy ngày không thay lên mũi hai thằng nhãi ranh kia, bắt chúng ngửi hai ba tháng, thì đừng hòng cho qua chuyện này!
Hùng Kinh Đán bỏ ngoài tai cơn giận ngút trời của Hầu Chính Thủy, mặt lộ vẻ khinh miệt nhìn đối phương:
“Vào bí cảnh rồi, đám trẻ thích làm gì thì làm, đây là quy củ từ xưa đến nay, Huyền Linh Tông các ngươi chơi không nổi à?”
Tần Ngự Tu mân mê móng tay, thổi thổi lớp bụi bẩn không có thật:
“Thôi đi tông chủ, đệ tử Huyền Linh Tông toàn lũ trẻ trâu, ra ngoài bị bắt nạt chỉ biết về nhà mách người lớn, chẳng được tích sự gì.”
“Đệ tử dưới trướng ta không có loại vô dụng đó, chúng nó sẽ tự mình đánh trả.”
“Chỉ là…”
Tần Ngự Tu liếc nhìn Hầu Chính Thủy, ngữ khí chợt lạnh đi:
“Nếu các trưởng bối Huyền Linh Tông thật sự muốn đến Diệu Thiên Tông ta đòi người vì đám đệ tử kia, vậy ta cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi.”
Lời vừa dứt, uy áp sắc bén lạnh thấu xương từ Hóa Thần Cảnh lập tức bao trùm toàn trường.
Mặt Hầu Chính Thủy lúc xanh lúc tím, trông chẳng khác nào vừa ăn phải bãi phân.
“Nhất quyết muốn kết thù với Huyền Linh Tông ta hả!”
Ông ta xem như đã hiểu, hai lão già này quyết tâm bảo vệ hai thằng nhãi ranh kia rồi.
Tần Ngự Tu trợn trắng mắt: “Ngươi nói cứ như quan hệ giữa hai tông ta tốt lắm ấy.”
“Nếu không nhờ Linh Nhi nhà ta có thiên phú với pháp trận, đám đệ tử Huyền Linh Tông các ngươi với tám đại tông môn khác sớm bị linh ma thú xé xác rồi.”
“Không cảm ơn cứu mạng thì thôi, còn dám đến chỗ ta đòi người, Hầu Chính Thủy, đầu ngươi toàn cứt à!”
Hầu Chính Thủy bị mắng cho mặt mày tái mét, nhưng không thể phản bác, tức đến suýt ngất.
Tuy rằng hai tên kia hành vi bỉ ổi đáng ghê tởm, nhưng phải thừa nhận, Tần Ngự Tu nói đúng sự thật.
“Ngươi!”
“Ngươi!”
Hầu Chính Thủy run rẩy chỉ vào mũi Tần Ngự Tu, nửa ngày không thốt nên lời.
Tần Ngự Tu đắc ý cười:
“Haizz, không cần cảm động thế đâu, lát nữa bảo đám đệ tử ngươi dập đầu với Linh Nhi nhà ta vài cái, coi như cảm tạ là được.”
“Còn lễ vật thì khỏi, đám đồ tôn của ta không thiếu chút đồ của các ngươi đâu.”
Không thiếu???
Không thiếu thì đi cướp? Đã thế còn cướp sạch sành sanh!
Ngươi có mặt mũi nào mà nói ra lời này hả?
Đám người hận không thể chém chết Tần Ngự Tu ngay tại chỗ.
Thật bực mình!
Quá bực mình rồi!
Nhưng khi nhìn những đệ tử trọng thương và tử vong không ngừng được đưa ra từ bí cảnh, bọn họ lại không thể nói lời nào phản bác.
“…”
“…”
Ghê tởm đến tận nhà bà ngoại rồi.
Trong bí cảnh, Lục Tử Sâm bị nhét tất thối vào miệng hơn mười phút, sắp phát điên đến nơi.
Bất kể là đồng môn hay đệ tử các tông khác, ánh mắt nhìn y và Ân Lộc Lộc đã thay đổi.
Đặc biệt là Cố Thường Nhạc.
Vừa nãy ả còn mơ mộng viển vông về cảm giác XXOO với Lục Tử Sâm sẽ sung sướng thế nào, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cảnh y bị nhét tất thối đầy mồm, ả lập tức mất hết hứng thú.
Tch!
Ai mà muốn hôn cái miệng đầy mùi tất thối chứ!
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể bị cái miệng đó hôn khắp người, Cố Thường Nhạc nổi hết cả da gà, lập tức chạy đến bên cạnh Thanh Minh và Ngô Giang.
Thôi vậy, cứ để Lục Tử Sâm ở bên cạnh nữ tu thích y đi!
Đằng nào bọn chúng cũng từng gặm tất thối rồi.
Nghiêm Phong nhảy khỏi người Lục Tử Sâm, vẻ mặt ghét bỏ lột găng tay ném thẳng vào mặt y.
“Đồ tất thối, tặng ngươi đôi găng tay cao su này.”
Găng tay cao su mỏng được luyện từ dạ dày của linh thú cao su, đeo vào làm việc dơ bẩn gì cũng được, là vật tầm thường.
Đem bán cũng chẳng được nửa khối linh thạch hạ phẩm.
“Nghiêm Phong!”
“Ông đây giết chết ngươi!”
Lục Tử Sâm nằm trên đất gào thét, nhưng bị Yến Hắc trói chặt, không thể động đậy.
Nghiêm Phong lại làm bộ lấy thêm đôi găng tay: “Không phục?”
“Trong túi ta còn cả đống găng tay sư muội cho đấy.”
Nghe vậy, Lục Tử Sâm cuối cùng không nhịn được nữa, ọe một tiếng nôn thốc nôn tháo.
Mất hết cả hình tượng.
Trần Linh vội vàng chạy đến trước mặt Nghiêm Phong, lấy Linh Hồ Lệ từ túi Càn Khôn ra rửa tay cho hắn.
Linh Hồ Lệ lấp lánh ánh sáng trắng chói mắt, trong suốt như pha lê, đẹp đến nao lòng.
Bên ngoài bí cảnh, trưởng lão các đại tông môn và tiên môn bách gia đều ngây người.
Lại dùng Linh Hồ Lệ để rửa tay?!
Thật là biết tạo nghiệp mà!
Đây rốt cuộc là cái gia đình gì vậy! Điều kiện gì thế này!
Hai thằng nhãi ranh kia có biết thứ này trân quý đến mức nào không hả?!
Bọn chúng chỉ nhìn thôi mà ta đã thấy đau tim rồi.
“…”
“…”
Rửa tay xong, Nghiêm Phong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cuối cùng cũng giúp sư muội hả giận được một trận.
Đúng lúc này, khu rừng nguyên sinh phía xa bắt đầu nổi loạn.
Cây cối bật gốc trỗi dậy, đột nhiên như có sinh mệnh, lao về phía mọi người.
Trần Linh thấy vậy, lập tức dẫn Nghiêm Phong rút lui.
“Tiểu Thất sư huynh, đi mau!”
“Chúng ta lên núi!”
Mặc kệ những thứ khác, cứ lấy kỳ ngộ chi vật rồi tính tiếp.
Nghiêm Phong dán bùa ẩn thân, lập tức đuổi theo Trần Linh.
“Yến Hắc, quay lại đây!”
Yến Hắc vù vù biến trở lại thành kiếm màu lam, cảm ứng vị trí của Trần Linh rồi lao tới.
“Chạy mau!”
Yến Hắc vừa nhắc nhở vừa giải thích: “Đây là Cuồng Bôn Lâm, một khi bị đuổi kịp là xong đời đấy!”
“Nhưng trong vòng trăm dặm nhất định có khắc tinh, ta đi tìm xem sao.”
Nói xong, Yến Hắc tách kiếm thể, chạy loạn khắp nơi.
“Vù vù vù!”
“Hô hô hô!”
Năm phút sau, Yến Hắc lại bay trở về, vừa bay vừa hô lớn với Nghiêm Phong:
“Nghiêm Phong, bắt lấy ta!”
“Không kịp giải thích đâu, mau chạy!”
Cuồng Bôn Lâm phía sau chỉ mất năm phút đã đuổi đến từ khoảng cách trăm dặm, hơn nữa còn áp sát nhóm người.
Nghiêm Phong quay đầu nhìn lại, cũng giật mình kinh hãi.
“Đệt mợ!”
“Lâm Ăn Thịt Người!”
“Cuồng Bôn Lâm trong truyền thuyết chạy nhanh vậy sao!”
Yến Hắc thấy hắn ngẩn người, trực tiếp kéo dài thân kiếm ra túm lấy hắn.
Nhưng cú túm này không chỉ trói chặt cả người hắn, mà còn làm rớt luôn cả tấm ẩn thân phù trên người hắn.
Lập tức, thân ảnh Nghiêm Phong xuất hiện trước mặt mọi người.
Hay cho thằng chả!
Nghiêm Phong xuất hiện rồi!
Đám đệ tử các tông đang chạy muốn đứt hơi phía sau hai mắt tỏa sáng như sói đói.
Ân Lộc Lộc càng the thé hét lớn:
“Nhanh!”
“Mau trói chúng lại!”
“Trói được chúng, chúng ta có thể tăng tốc bỏ chạy rồi!”
Ân Lộc Lộc tự biết không thể dựa vào thực lực bản thân để trốn thoát, nên xúi giục những người khác.
Về phần những người khác, có kẻ nghĩ đến tốc độ của đám Trần Linh rất nhanh, có kẻ lại nhớ đến đống vật tư vừa bị cướp.
Nhưng, bất kể là vì lý do gì, mọi người đều quyết tâm trói chặt Nghiêm Phong, ai nấy đều bắt đầu thi triển bản lĩnh.
Chỉ ba năm phút trôi qua, trên người Nghiêm Phong đã bị trói đầy các loại linh khí có dây thừng.
Chương 50: Ngươi còn dám hỏi lương tâm chúng ta có đau không hả?
Nghiêm Phong gào thét loạn xạ.
“Mẹ kiếp!”
“Một đám chó điên mất hết nhân tính!”
“Các ngươi đối xử với ta như vậy, lương tâm của các ngươi không cắn rứt sao?”
“Ông đây sắp bị các ngươi siết chết rồi!”
Đám người cũng không chịu yếu thế, gào theo phía sau.
“Đồ chó má!”
“Khi ngươi cướp đồ của chúng ta, lương tâm ngươi có đau không hả?!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
“Đều là tu sĩ Huyền Linh đại lục, ngươi cứu giúp chúng ta một chút vào thời khắc quan trọng thì sao? Chẳng phải là nên thế sao!”
“Lùi một vạn bước mà nói, nếu ngươi cứu được chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ bạc đãi ngươi chắc?”
“Cùng lắm thì chúng ta không truy đòi số vật tư ngươi và Trần Linh đã cướp đi nữa là được!”
Kẻ nói lời hay thì rất nhiều, nhưng cũng có người đang tính toán lát nữa sẽ ra tay với Nghiêm Phong, Trần Linh.
Dù sao người cũng bị trói rồi, lát nữa vào khu an toàn, chẳng phải do bọn chúng định đoạt sao?
Nghiêm Phong đâu ngốc, đương nhiên biết chúng nghĩ gì.
Hắn hét lớn với Trần Linh: “Tiểu sư muội, muội mau thả ta xuống ngay!”
“Ta mẹ nó không tin, hôm nay ta còn để đám trâu ngựa này bắt nạt!”
Yến Hắc với tốc độ cực nhanh đã đến gần khu vực quần sơn.
“Không kịp nữa rồi, chúng ta sắp đáp xuống.”
Điên cuồng chạy trốn trăm dặm trong rừng ắt có khắc tinh, bọn họ gặp may, vốn đã ở gần quần sơn.
Tuy đám cây liều mạng đuổi theo, nhưng cũng chỉ năm sáu phút thôi.
Yến Hắc đến giữa quần sơn, dừng trên một cây tiên thảo.
Nó vừa dừng, Cuồng Bôn Lâm chui xuống đất ngay.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển không ngừng, cả quần sơn cũng rung theo.
Trần Linh liếc cây tiên thảo lam băng trên đất, khóe miệng hơi nhếch:
“Yến Hắc, chặt hết đồ trên người Nghiêm Phong đi.”
“Được thôi!”
Yến Hắc chém sắt như chém bùn, là đứng đầu trong hàng tỷ linh kiếm, trên đời này gần như không có thứ gì nó không thể chém đứt.
Nó vung phân thân, chém mạnh vào đám linh khí trên người Nghiêm Phong.
“Choang!”
Tất cả linh khí đều vỡ tan.
Tiếng vỡ vụn này lập tức kéo theo vô số tiếng kêu gào thảm thiết.
“Linh khí của ta!”
“Bảo bối của ta!”
“Trần Linh, tốt nhất là ngươi đừng để ta bắt được, đừng hòng!!”
Đám đệ tử các phong không ngừng rơi xuống, chỉ có Cố Thường Nhạc mở ra linh khí Cánh Cứu Rỗi của mình.
Cánh Cứu Rỗi là Triệu Trường Thanh tặng cho ả, là trang bị không thể thiếu để tự cứu khi ả học ngự kiếm phi hành.
Ả vốn định đi cứu Ngô Giang, nhưng Ngô Giang lại dùng sức nhảy xuống.
Vừa nhảy vừa hoảng loạn xua tay từ chối ả: “Sư muội không cần lo cho ta, không cần đâu!”
Cố Thường Nhạc cảm thấy hắn ta rất kỳ lạ, nhưng không rảnh bận tâm, chỉ có thể quay đầu đi đón Thanh Minh.
“Thanh Minh sư huynh, ta đến giúp huynh đây!”
Ả vốn còn muốn tranh thủ tình cảm trước mặt Ngô Giang, để hắn ta chiếu cố mình nữa chứ.
Trần Linh thấy mọi người rơi xuống đất, lập tức nhắc nhở Nghiêm Phong:
“Tiểu Thất, dán bùa ẩn thân, chúng ta bắt đầu thôi!”
Cướp tiên phẩm linh thảo!
“OK!”
Hai người lại rơi vào trạng thái ẩn thân.
Đám người tức đến ngứa răng.
“Khỉ gió, hai con tiện nhân kia lại giở trò!”
“Ta hận không thể xé nát hết bùa ẩn thân trên người chúng nó!”
“Cũng không nghe nói tông môn bọn nó có tiền, sao bùa ẩn thân của bọn nó cứ như cơm gạo, dùng mãi không hết vậy?”
“Kệ mẹ nó, hái tiên thảo trước!”
“Đừng tranh, ta thấy trước!”
Một đám người vừa rồi còn đoàn kết nhất trí, sau khi thấy một cây tiên thảo, lại bắt đầu đánh nhau.
Về phần Trần Linh và Nghiêm Phong, một người lười đánh, một người đánh mệt rồi, cả hai cùng ngồi trên tảng đá gần đó xem bọn họ ẩu đả.
Không lâu sau, động tĩnh của đám người đã dẫn đến thú bảo vệ tiên thảo.
Một đầu đại năng Nguyên Anh kỳ, Tử Vân Yêu Hạc!
Nó chỉ phun ra một ngụm khí về phía đệ tử các tông môn, mọi người đã bị thổi bay mấy dặm, những người có thể ở lại gần đó cũng phải bám chặt vào cành cây lớn trên vách đá mới miễn cưỡng trụ lại được.
Trần Linh vừa thấy, chỉ muốn kéo Nghiêm Phong ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Nhưng Yến Hắc đã nhanh hơn một bước, chặn nàng lại.
“Đừng chạy!”
Trần Linh: ???
“Vậy ta ngồi chờ chết chắc?”
Nực cười, nàng chỉ là một con gà mờ Luyện Khí tầng chín, nhào lên trước mặt đại ma thú Nguyên Anh kỳ làm gì chứ?
Chẳng phải rõ ràng là tự mình dâng mồi tới cửa hay sao?
Yến Hắc: “Ta biết ngươi rất gấp, nhưng đừng vội.”
Trần Linh: Ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Nghe đi, nghe đi, đây có phải là tiếng người không vậy?
“Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, sau khi Tử Vân Yêu Hạc Nguyên Anh kỳ bị chém giết sẽ có cơ hội nhận được một kỹ năng trói buộc hệ tinh thần khá tốt, hơn nữa còn ngàn năm có một, ngươi nhất định sẽ rất thích.”
Trần Linh đã từng chết một lần, so với mấy thứ thần kinh kia, nàng càng muốn sống hơn.
“Ta muốn kiên cường sống tiếp!”
Trần Linh không cho rằng mình chết thêm lần nữa vẫn có thể quay ngược thời gian, cũng không cảm thấy mình còn có cơ hội đó.
Đánh nhau giết ma thú linh thú gì đó, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy.
Mạng chó quan trọng, phải sống sót bằng mọi giá.
“Ta thấy khả năng mồm mép của ngươi chưa đủ, không thể mắng người khác mất lý trí, nên ngươi cần một kỹ năng để hỗ trợ.”
“Tử Vân Yêu Hạc kỳ Nguyên Anh có một kỹ năng gọi là Nhiễu Loạn Thoại Thuật, là một trong số ít kỹ năng trong giới tu tiên có thể nhận được sau khi bị giết.”
“Kỹ năng này có thể cưỡng ép khiến tinh thần đối phương rơi vào trạng thái phẫn nộ kích động, không chỉ thích hợp cho chiến đấu mồm mép, mà còn phù hợp với nhiều dịp giao thiệp đàm phán.”
Trần Linh nghe xong, quả quyết xoay người.
“Được, ta lên.”
Nàng đã nghĩ đến cảnh tượng sau khi mình dùng “Nhiễu Loạn Thoại Thuật”, chỉ cần nhẹ nhàng nói vài câu là có thể khiến người ta nổi điên.
Muốn, quá muốn đi chứ.
Kỹ năng có thể tức chết người, nàng rất khó mà không muốn.
Yến Hắc: “…” Vừa nãy ngươi không phải còn tiếc mạng sao?
Trần Linh cười hì hì, trực tiếp xông đến trước mặt Tử Vân Yêu Hạc.
“Yết Lâu, triển khai Giáng Kính Trận!”
Yết Lâu vừa nghe thấy tiếng triệu hoán, lập tức từ không gian khế ước đi ra, bay ở bên phải Trần Linh.
Hình thể của nó lại có biến hóa, nhưng tu vi lại tương đương với người khế ước. Cũng là Luyện Khí tầng chín.
Yết Lâu trước khi chưa ký kết linh khế, số lần sử dụng hàng ma trận có hạn chế, nhưng sau khi ký kết, chỉ cần linh lực của người ký kết đủ, nó có thể dùng không giới hạn.
Nó nhắc nhở Trần Linh trong thức hải: “Pháp trận này tốn linh lực, ngươi nên cẩn thận.”
Trần Linh trở tay lấy ra hai lá tụ linh phù, dán lên người nàng và Yết Lâu mỗi người một lá.
Yết Lâu nhanh chóng triển khai pháp trận, con Tử Vân Yêu Hạc tiền kỳ Nguyên Anh bị thu nhỏ một cảnh giới, biến thành Kim Đan kỳ.
“Lang Gia, lên!”
Lang Gia cũng từ không gian kết nối hiện ra, bắt đầu không ngừng biến hóa thành các loại linh ma thú tấn công Tử Vân Yêu Hạc.
Còn Trần Linh thì cầm Yến Hắc, liên tục bổ ra từng chiêu tấn công.
Chỉ tiếc là, pháp trận thu nhỏ của nàng trong vòng năm ngày không thể dùng lại, nếu không, giết con ma thú này dễ như giết lợn.
Nghiêm Phong thấy Trần Linh ra tay, cũng không nhàn rỗi, trực tiếp triệu hồi Tiểu Chu Hoàng Trì Vân.
Hai người ba linh thú, cứ vậy vây đánh con Tử Vân Yêu Hạc, không ngừng nghỉ.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Dù bị áp chế cả một cảnh giới, thực lực của Tử Vân Yêu Hạc vẫn ở đó, sao có thể mặc người chém giết?
Phù ẩn thân của hai người đối với nó chẳng hề uy hiếp.
“Hống!”
Nó rống lên một tiếng, phun ra một đạo sóng xung kích màu tím.
Trần Linh né tránh với tốc độ nhanh nhất, nhưng bùa ẩn thân của nàng lại hết hiệu lực vào lúc đó.
Ân Lộc Lộc vừa nhảy xuống khỏi vách đá, thấy Trần Linh né được đòn tấn công, lập tức ném một lá phù gió tới.
Trần Linh bị gió lớn thổi trúng, thẳng tắp bay về phía đòn tấn công của Tử Vân Yêu Hạc.
Ân Lộc Lộc đắc ý cười, the thé nói:
“Tiện nhân, ngươi chết đi!”