1. Home
  2. Hài hước
  3. Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
  4. Chương 51-55

Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!

Chương 51-55

❮ sau
tiếp ❯
Chương 51: Đàn ông không thể nói mình không được!

Trần Linh quay đầu lại, liền thấy Ân Lộc Lộc đang dốc sức tấn công mình.

Một con trà xanh cũng dám động vào bà đây?

Thật nực cười, nếu để ả ta ám toán thành công, sau này còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người nữa?

Trần Linh không hề hoảng loạn, lấy ra một lá bùa.

“Chỉ có thế này thôi sao?”

“Chỉ có thế này thôi sao?”

Nàng nhếch mép cười với Ân Lộc Lộc, thúc giục linh phù.

Ngay giây tiếp theo, Ân Lộc Lộc chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, khi định thần lại, đã đổi vị trí với Trần Linh.

Chưa kịp phản ứng, công kích của Tử Vân Yêu Hạc đã phun tới, không thể tránh né.

“A!”

Ân Lộc Lộc xém chút nữa đã lãnh trọn một đòn tấn công mạnh, nếu không có bộ giáp trên người thì đã bị hạ gục rồi.

Chuyện gì vậy!

Sao ả ta lại đột ngột bị đổi chỗ?

Chẳng lẽ lá bùa trên tay Trần Linh là bùa Hoán Vị?

Ân Lộc Lộc nghiến răng nghiến lợi trừng Trần Linh, hận muốn giết chết nàng gấp trăm ngàn lần.

Tức chết đi được!

Tức chết mất thôi!

Áo giáp trên người Ân Lộc Lộc đã hỏng, tuy người bị thương nặng, nhưng rốt cuộc vẫn còn nửa cái mạng.

Ả ta vừa rơi xuống, trạng thái trọng thương lập tức thu hút sự chú ý của tiên thảo.

Tiên thảo lơ lửng ngay phía trên ả ta, ánh sáng băng lam nhàn nhạt không ngừng lóe lên, những hạt băng tinh khiết liên tục rơi xuống người ả ta.

Nó lại có công hiệu chữa trị!

Bên ngoài bí cảnh, mọi người chấn kinh không thôi.

Đó là!

Đó chẳng phải là U Băng Tiên Thảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao!

U Băng Tiên Thảo có thể cải tử hồi sinh, dù bị thương nặng đến đâu, nó đều có thể chữa trị không giới hạn số lần, đáng sợ hơn nữa là, dù số lượng bao nhiêu, nó đều có thể chữa trị cho tất cả mọi người.

Lập tức, những người bên ngoài đều không giữ được bình tĩnh.

Ai cũng không ngờ trong không gian kỳ ngộ, ngoài vật phẩm kỳ ngộ ra, còn có nhiều thứ tốt đến vậy.

Thậm chí, có người đã đứng bật dậy, vỗ đùi mình mà gào thét vào màn ảnh lưu ảnh thạch.

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi cướp đi!”

“Chết thật, lũ ngốc này! Thật không có chút máu liều và sự liều lĩnh nào!”

“Đúng đấy, sao tông môn chúng ta lại nuôi một đám phế vật thế này!”

“Chỉ cần có thể lấy được cây tiên thảo này, sau này không sợ bị thương chết nữa rồi!”

Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán lúc này cũng không thể cười nổi.

Sắc mặt cả hai người đều vô cùng ngưng trọng.

Dù cho đệ tử Diệu Thiên Tông không lấy được cây tiên thảo này, cũng tuyệt đối không thể để đệ tử Huyền Linh Tông có được.

Nếu không, trong lòng bọn họ sẽ không cam tâm, dù sao bọn họ rất ích kỷ, không muốn ai ngoài Trần Linh có được U Băng Tiên Thảo.

Đương nhiên, đám tiểu bối trong bí cảnh này đều là những kẻ mới vào đời, ngoài việc biết đây là tiên thảo, thì chẳng biết gì khác.

Ân Lộc Lộc được U Băng Tiên Thảo chữa lành trong thời gian ngắn nhất, cũng đại khái biết được tác dụng của nó.

Ân Lộc Lộc mừng rỡ như điên, ả ta tự xưng mình có song linh căn băng hỏa biến dị cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa băng linh căn còn mang theo thiên phú trị liệu biến thái.

Nếu có thể lấy được cây tiên thảo này, tiền đồ của ả ta chắc chắn vô cùng xán lạn, sau này còn có thể nghênh ngang trên Huyền Linh đại lục, sao ả ta có thể không động lòng?

Càng nghĩ, Ân Lộc Lộc càng cười đầy tham lam.

Ả ta vươn tay muốn lấy tiên thảo.

Trần Linh cũng chú ý tới động tĩnh bên phía ả ta.

Sao nàng có thể trơ mắt nhìn thứ tốt như vậy bị đối phương lấy đi, huống chi Ân Lộc Lộc còn là kẻ đã đào góc tường của mình ở kiếp trước.

Trần Linh vẽ ngay một tấm phù ngâm chân tại chỗ, rồi hô lớn về phía cây U Băng Tiên Thảo:

“Ê ê ê, cái cây kia ơi, chính là cái cây tiên thảo phát ánh sáng xanh ấy, lại đây cho ta!”

Tiên thảo đều là thực vật có linh trí thấp, tuy rằng không dễ giao tiếp như linh thú hay ma thú đã khai mở linh trí, nhưng những chỉ lệnh và lời nói đơn giản thì vẫn hiểu được.

Giống như mấy con chó mèo thú cưng có chỉ số IQ của đứa trẻ ba bốn tuổi vậy.

Mà U Băng Tiên Thảo lại là một loại tiên thảo tương đối ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại Trần Linh vừa gọi, nó liền tự nhiên bay về phía vị trí của Trần Linh, thành công tránh được ma trảo của Ân Lộc Lộc.

Nó phì phò bay lượn, xoay vòng.

Trần Linh không hiểu thao tác của nó, Yến Hắc đành phải bất lực phiên dịch:

“Nó có lẽ đang hỏi ngươi có bị thương không, có cần trị liệu không.”

Trần Linh bị chọc cười ha ha, không ngờ thứ này lại đơn thuần thiện lương đến vậy.

Xem ra rất dễ lừa gạt mà!

Yến Hắc ở trong thức hải bày tỏ mình giơ hai tay hai chân tán thành cách nói này của nàng: “Tiên thảo này có thể chữa trị trọng thương cho người khác mà không giới hạn số lần.”

Trần Linh không nhịn được thốt lên một tiếng, cái thứ gian lận trâu bò thế này, đương nhiên phải cướp lấy rồi!

Trần Linh khẽ nheo mắt, lập tức hóa thân thành mụ dì xấu xa chuyên dụ dỗ tiểu tiên thảo.

Nàng vung vẩy tấm phù ngâm chân trên tay: “Tiểu tiên thảo, ngươi có muốn thử loại phù ngâm chân để linh khí tắm toàn thân không? Siêu thoải mái luôn đó!”

Tiên thảo dù sao cũng không lớn, chỉ cỡ bàn chân người thường, dùng phù ngâm chân thông thường cũng đủ để tắm toàn thân.

Nàng cười càng lúc càng gian xảo, khiến U Băng Tiên Thảo lùi lại mấy mét.

Ân Lộc Lộc vừa thấy, lập tức bay tới, ôm chặt lấy U Băng Tiên Thảo.

“Trần Linh, đây là của ta! Ngươi dám tranh với ta cứ thử đi!”

Trần Linh không vội, thong thả lấy ra Tuyết Liên Tiên Phẩm từ túi Càn Khôn, rồi ấn mạnh phù ngâm chân lên nó.

Khoảnh khắc sau, linh khí xung quanh bị hút hết, vây thành một quả cầu linh khí.

Ngay sau đó, linh khí bắt đầu tẩy rửa Tuyết Liên Tiên Phẩm.

Từ lá, thân, cánh hoa, nhụy hoa, đến tâm hoa.

Không bỏ sót một tấc nào.

Mà Tuyết Liên Tiên Phẩm sau khi được linh khí tẩy rửa, tinh thần vô cùng phấn chấn, thậm chí thoải mái phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, ánh sáng và sinh cơ càng thêm rực rỡ chói mắt.

“Dễ chịu không?”

Trần Linh búng tay vào Tuyết Liên Tiên Phẩm, nó thoải mái xoay quanh nàng mấy vòng, cuối cùng mềm nhũn dựa vào đầu nàng.

Trần Linh cũng không rảnh rỗi, lại vẽ một lá bùa ngâm chân, bắt đầu dụ dỗ U Băng Tiên Thảo.

“Thế nào?”

“Trông dễ chịu lắm đúng không?”

“Ngươi có muốn thử không?”

Tiên Thảo dù có chữ “tiên” đi nữa, cũng chỉ là loài thực vật cấp thấp, sao cưỡng lại được sự cám dỗ này?

U Băng Tiên Thảo không nói hai lời liền lao về phía Trần Linh, Ân Lộc Lộc thấy vậy, lập tức ôm chặt lấy nó.

“Ngươi là của ta, không được chạy, ngươi cứu ta thì phải chịu trách nhiệm với ta!”

Tiên Thảo dù sao cũng là tiên thảo, dù dễ dụ dỗ đến đâu cũng có linh trí của mình, đương nhiên sẽ không vì Ân Lộc Lộc vô lý mà ở lại.

Chỉ thấy nó tích tụ linh lực rồi lao đi, thoát khỏi sự giam cầm của Ân Lộc Lộc, hướng về phía Trần Linh.

Đến đây… đến đây… ta đến đây!

Ân Lộc Lộc thấy Tiên Thảo bay đi, tự nhiên biết mình không có phần với tiên phẩm này rồi.

Mình không có được thì thôi, ả ta lại càng không muốn để Trần Linh có được.

Thế là, ả ta kéo cổ họng, liều mạng gào lên:

“Mọi người mau đến cướp tiên thảo này!”

“Các ngươi còn không mau đến, Trần Linh lại vớ được đồ ngon bây giờ!”

Tiếng gào vừa dứt, đám đệ tử các tông và các nhà tu tiên vừa bị Tử Vân Yêu Hạc thổi bay lập tức quay lại, chẳng còn ai để ý đến con yêu hạc kia nữa.

“Trần Linh! Lại là Trần Linh!”

“Lần này tuyệt đối không thể để Trần Linh cướp tiên thảo!”

“Dựa vào cái gì mà đồ tốt đều để nàng vơ vét hết vậy? Hôm nay dù có chết dưới vuốt Tử Vân Yêu Hạc, ta cũng phải ngăn cản nàng!”

“Đúng! Không thể để nàng chiếm hết lợi!”

Từng đoàn người kéo nhau xông về phía Trần Linh.

Lúc này, cây U Băng Tiên Thảo đã được Trần Linh dán bùa ngâm chân, bay thẳng lên không trung, tận hưởng cuộc sống “cỏ” sung sướng.

Bên kia, Nghiêm Phong và ba con khế ước thú đang cố gắng cầm chân con ma thú bị hạ xuống Kim Đan kỳ.

Thấy mình sắp không trụ được nữa, hắn vội cầu cứu Trần Linh.

“Sư muội, mau lên, ta không xong rồi!”

Trần Linh nghe vậy liền nhổ toẹt: “Phì phì phì!”

“Ngươi là đàn ông!”

“Sao có thể nói mình không được!”

“Con Tử Vân Yêu Hạc này ta giết chắc, cây tiên thảo trên trời kia ta cũng lấy chắc!”

Đám người vừa nghe, lập tức không chịu.

“Cướp!”

“Mọi người liều chết mà cướp!”

“Hôm nay nhất định phải đòi lại thể diện!”

Trần Linh thấy đệ tử các tông môn và bách gia tiên môn đều mài đao nhắm về phía mình, dứt khoát không thèm dán phù ẩn thân nữa.

Nàng cất cao giọng, hét về phía Nghiêm Phong:

“Tiểu Thất, Tử Vân Yêu Hạc là thú bảo vệ tiên thảo, chỉ cần giết con ma thú này, chúng ta sẽ thu phục được tiên thảo!”

“Xông lên!”

Mọi người nghe vậy, lại tin thật.

Chương 52: Tiểu Thất, đó là kết cục chúng ta đáng phải nhận

“Mọi người mau cướp!”

“Ai giết được Tử Vân Yêu Hạc, tiên thảo là của người đó!”

“Dù bị áp chế cảnh giới, nó vẫn là đại ma thú Kim Đan kỳ, chúng ta làm được không?”

“Được cũng phải được, không được cũng phải được, xông lên!”

Mọi người đều bị Trần Linh cướp đoạt vật tư, thù hận và ác ý đối với nàng không chỉ một chút.

Giờ nghe nói phải tranh tiên thảo với nàng, đám người vừa rồi còn tham sống sợ chết không dám tiến lên, lập tức như phát điên, đỏ mắt xông về phía Tử Vân Yêu Hạc.

Nực cười, thứ này dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một con yêu thú bị hạ cảnh giới, bọn họ có bao nhiêu đệ tử Trúc Cơ kỳ từ sơ kỳ đến hậu kỳ, lẽ nào lại bó tay với một con yêu thú?

Trong chuyện đối phó Trần Linh, mọi người đều có sự ăn ý ngầm.

Người có năng lực thì đi săn giết ma thú, người cảnh giới không cao thì ở lại, hạn chế hành động của Trần Linh.

Trần Linh vốn dĩ không định đánh những trận hao tổn tinh lực, cũng không định đích thân đi đánh trận chiến dai dẳng với Tử Vân Yêu Hạc này.

Để đám công cụ nhân kia yên tâm đánh ma thú, nàng thậm chí còn chẳng thèm dùng phù ẩn thân.

Nàng cứ thế để ba năm đệ tử Trúc Cơ kỳ sơ kỳ vây quanh mình, hạn chế hành động của nàng.

Nghiêm Phong bên kia cũng vậy.

Bọn họ thoạt nhìn có vẻ yếu thế, nhưng thực tế lại là thuận theo ý của cả hai.

Một đám người liều mạng chiến đấu với Tử Vân Yêu Hạc, nhưng thể hình và phương thức tác chiến của đối phương đã bày ra ở đó, thêm vào việc Tử Vân Yêu Hạc rất giỏi quấy nhiễu các trận chiến tinh thần, rất nhanh bọn họ đã rơi vào thế hạ phong.

Chưa đến hai khắc, mọi người đã bị thương vô số, số người có thể tiếp tục chiến đấu với Tử Vân Yêu Hạc đã chẳng còn bao nhiêu.

Mấy tên còn lại cũng sắp mất đi sức chiến đấu.

Nhưng tình hình của Tử Vân Yêu Hạc cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân nó đã đầy thương tích.

Yến Hắc đã phổ cập cho nàng, toàn thân Tử Vân Yêu Hạc cảnh Nguyên Anh đều là bảo bối.

Xương có thể rèn kiếm, máu có thể bón phân cho ruộng linh thảo, thịt có thể ăn cường thân kiện thể, luyện hóa cảnh giới.

Thấy mọi người sắp thua, Trần Linh lại làm suy yếu Tử Vân Yêu Hạc đi nhiều, liền lên tiếng ngăn cản.

“Được rồi, mấy đứa.”

“Chém tốt lắm, bây giờ thế này mới vừa vặn ngấm gia vị.”

“Dù sao các ngươi cũng coi như có công, lát nữa ta sẽ chia cho mỗi người một miếng mông Yêu Hạc.”

“Chỉ một miếng mông thôi đấy, không hơn được đâu!”

Nói xong, Trần Linh mượn phù Lăng Không, vèo vèo hai tiếng nhảy lên không trung.

Ngay sau đó, nàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra các loại hương liệu, xối xả rắc lên người Tử Vân Yêu Hạc.

Tử Vân Yêu Hạc bị các loại hương liệu kích thích đến mức dựng hết cả lông.

Nó đau đớn nhảy dựng lên trên mặt đất, lại dang cánh bay lượn, cố gắng tìm nguồn nước để lao đầu vào.

Nhưng, Trần Linh không cho nó cơ hội đó.

Chỉ thấy Trần Linh cầm cành linh mộc, thừa lúc Nghiêm Phong còn đang ứng phó, liên tiếp vẽ mấy pháp trận trên không trung, rồi dẫn Tử Vân Yêu Hạc vào trận.

“Khóa!”

Năm pháp trận phát ra năm loại ánh sáng khác nhau, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đồng loạt xuất hiện.

Trần Linh thừa cơ hội, cầm Yến Hắc xông lên.

“Yến Hắc, biến!”

Yến Hắc biến thành gai nhọn đâm ra, một chiêu trúng ngay mi tâm Tử Vân Yêu Hạc.

“Ô!!!”

“Cười quỷ dị!!!”

Cùng lúc đó, Ngũ Hành pháp trận đã tụ lực xong, bắt đầu tấn công dữ dội.

“Vù vù vù!”

“Xoạt xoạt xoạt!”

Chẳng bao lâu, trên không trung đã xuất hiện một lồng giam bằng dây leo, người trong bí cảnh không ai nhìn rõ.

Nhưng người bên ngoài bí cảnh thì thấy rõ mồn một.

Trong lồng dây leo, Nghiêm Phong và Trần Linh nghiến răng liều mạng tấn công, vừa đánh vừa bổ sung linh quả, phối hợp vô cùng ăn ý, không hề lộn xộn.

Không ít người đã bắt đầu dụi mắt.

Không phải chứ?!

Họ không nhìn nhầm chứ?!

Đệ tử Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, có thể làm nên chuyện lớn như vậy sao?!

Tuy nói hai người họ cũng bị thương không ít, nhưng pháp trận và cách chiến đấu kia đâu phải thứ mà cảnh giới này nên có!

Ngoại trừ Hùng Kinh Đán và Tần Ngự Tu, tất cả mọi người đều ngây người.

Đây là cái pháp trận quái quỷ gì?

Pháp trận vốn dùng để vây người, hoặc vây vật, dù có loại tấn công, cũng chỉ vì vô tình giẫm trúng điểm ngoài trận nhãn, mới bị ép phát ra các loại công kích.

Lại còn có pháp trận chủ động chiến đấu???

Ngay khi mọi người kinh hãi tột độ, một chuyện còn kinh người hơn đã xảy ra.

Chỉ thấy trên trời rơi xuống một đạo bạch quang, bắn vào trong lồng giam dây leo khổng lồ kia.

“Chúc mừng Kappa lần nữa sáng tạo pháp trận kiểu mới, đồng thời được Thiên Đạo công nhận, kích phát tưởng lệ pháp tắc thiên địa, tỷ lệ tiên duyên và kỳ ngộ được tăng lên.”

Mẹ kiếp!

Lại là một đạo pháp tắc thiên địa!

Sau khi ánh sáng trắng tiêu tán, trên pháp trận Ngũ Hành có thêm mấy chữ nhỏ:

“…”

“…”

Phần thưởng pháp tắc thiên địa thời nay đều là bắp cải trắng cả à? Dễ kiếm vậy sao!

Bên ngoài bí cảnh, toàn trường tĩnh lặng, tất cả mọi người im thin thít như gà, tiếng Tần Ngự Tu nhấp trà vang vọng khắp nơi.

Trong bí cảnh, chỉ trong hai phút ngắn ngủi Trần Linh và Nghiêm Phong đã bị Tử Vân Yêu Hạc hấp hối đánh trọng thương.

Ngực và lưng Trần Linh bị cào rách nhiều đường lớn, đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.

Má nó!

Nàng cảm giác như ruột mình sắp bị moi ra đến nơi rồi.

“Yến Hắc, cho ta tấn công toàn diện, giết chết nó!”

Yến Hắc lập tức tách ra hàng ngàn vạn gai nhọn li ti, với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp, vèo vèo bắn tới.

Tử Vân Yêu Hạc trong nháy mắt biến thành nhím xù.

“Phụt!”

“Hống…”

Giãy giụa kịch liệt vài cái, rồi tắt thở.

Thi thể Tử Vân Yêu Hạc phát ra ánh sáng tím, một lát sau, một quả cầu sáng nhỏ màu tím bay vào mi tâm Trần Linh.

Người bên ngoài trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lại để nàng nhặt được đồ tốt nữa rồi?

Con nhỏ tu sĩ này số đỏ đến thế là cùng! Mẹ kiếp!

Không biết nàng lại đạt được kỹ năng hiếm có gì nữa đây.

Nghiêm Phong thu kiếm, định đưa Trần Linh rời đi, lúc này mới phát hiện y phục của nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Tiểu sư muội, muội bị thương rồi!”

Hắn hoảng hốt lao tới, ôm Trần Linh rồi vội vã xuống dưới lòng đất.

Khi cả hai người chạm đất, Nghiêm Phong đã nóng ruột đến đỏ cả mắt, nước mắt lưng tròng.

“Tiểu sư muội, muội không thể chết, muội không được chết!”

“Muội chết rồi ta còn chơi với ai! Muội cố gắng lên, nhất định phải cố gắng!”

Nghiêm Phong nghẹn ngào, vừa nói vừa lục lọi trong túi Càn Khôn lấy ra đủ loại đan dược và vật tư cầm máu, nhưng hắn nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Hắn cuống cuồng tìm kiếm, trong chớp mắt đã mở tung vô số bình lớn lọ nhỏ, tay chân luống cuống.

Giờ phút này, hắn vô cùng hận bản thân khi tiến vào bí cảnh đã không mang theo ngọc thạch bảo mệnh, nếu có ngọc thạch, dù tiểu sư muội trọng thương hấp hối bị đẩy ra khỏi bí cảnh, thì vẫn còn một tia sinh cơ.

Càng nghĩ, nước mắt Nghiêm Phong càng rơi lã chã, không thể ngăn lại.

Trần Linh thấy hắn nhăn nhó mặt mày như sắp khóc òa lên, không khỏi bật cười khanh khách.

Nghiêm Phong rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ!

Nhưng Trần Linh sống đi chết lại đến lần này, đây là lần đầu tiên thấy có người vì mình rơi lệ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng vừa cười, tất cả vết thương lại đau nhức dữ dội, đau đến mức nàng nhe răng trợn mắt.

“Tiểu Thất… Tê…”

“Ta biết ngươi nóng lòng muốn khóc tang ăn cỗ cho ta, nhưng đừng vội.”

Đám người thấy Trần Linh và Nghiêm Phong đều bị thương, liền cố gắng đứng dậy, cười dữ tợn tiến về phía hai người.

“Thằng nhãi ranh, để tao tóm được cơ hội rồi!”

Trong số đó, Thanh Minh và Lục Tử Sâm là những kẻ gào thét hăng nhất.

Thanh Minh nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay không đánh cho hai đứa mày đến chó cũng không nhận ra, tao lập tức trồng cây chuối ăn phân!”

“Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đừng trách bọn tao không nương tay, tất cả là do chúng mày làm quá tuyệt!”

Lục Tử Sâm sát khí đằng đằng: “Trần Linh, trứng rồng của ta, hãy dùng mạng chó của ngươi để trả giá đi!”

Lúc này Lục Tử Sâm không còn để ý đến việc nàng có ái mộ mình hay không, y chỉ muốn tính sổ cho xong.

Mọi người đều bị thương ít nhiều, nhưng lúc này, tất cả đều đồng loạt đứng dậy, lảo đảo tiến về phía hai sư huynh muội.

Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn cướp lại tất cả vật tư, rồi hung hăng đánh cho hả giận.

Rất nhanh, Trần Linh và Nghiêm Phong đã bị một đám người đen nghịt vây quanh.

Nghiêm Phong giận tím mặt, mở miệng mắng: “Muốn lấy đông hiếp yếu hả? Mặt mũi các ngươi để đâu hết rồi!”

“Phì!”

“Chỉ bằng hai người các ngươi mà đòi giảng đạo lý với chúng ta? Mặt dày vừa thôi chứ!”

“Ta chưa thấy ai vô liêm sỉ như bọn ngươi!”

“Nếu ta là ngươi, dù có bị đánh chết ngay bây giờ, ta cũng không hé răng nửa lời!”

Nghiêm Phong còn muốn cãi lại, nhưng Trần Linh đã ngăn hắn.

“Tiểu Thất, bọn họ nói đúng, đây là kết cục chúng ta đáng phải nhận.”

Nói xong, Trần Linh run rẩy cầm giấy bút lên, hấp hối vẽ linh phù.

Lại thêm một lá phù Túc Dục.

Chương 53: Sư đồ bọn họ có thể dùng mồm đi mở mang thế giới

Vừa vẽ xong phù Túc Dục, U Băng Tiên Thảo lập tức bay tới.

Vừa bay đến, nó liền vui vẻ vây quanh linh phù mà xoay.

Trần Linh cầm lá phù Túc Dục lắc lư: “Muốn thêm một lá phù nữa đúng không?”

U Băng Tiên Thảo nhảy lên hai cái, rồi gật đầu.

U Băng Tiên Thảo toàn thân màu lam, cành lá trong suốt, nhụy hoa màu cam.

Nó không biết xấu hổ, nhưng lại gật đầu y như người, cảnh tượng có chút quái dị.

Trần Linh khẽ nheo mắt: “Đơn giản thôi, ngươi chữa lành vết thương cho ta và sư huynh trước đi.”

“Nếu ngươi phục vụ đại gia ta tốt, loại linh phù này ngươi muốn bao nhiêu, ta vẽ cho ngươi bấy nhiêu.”

U Băng Tiên Thảo nghe vậy, trong lòng vô cùng kích động.

Nó điên cuồng gật đầu, rễ cây muốn gãy đến nơi.

Nghiêm Phong vừa nghe thứ này có thể cứu người, lập tức túm lấy nó lôi qua lôi lại.

“Vậy ngươi còn ngẩn ra đó làm gì! Ngươi!”

“Mau cứu sư muội ta! Sư muội ta không thể chết!”

U Băng Tiên Thảo bị hắn lắc đến hoa cả mắt, cánh hoa suýt chút nữa bị hắn vặt trụi.

Cuối cùng, Trần Linh ra tay cứu giúp, u Băng Tiên Thảo mới thoát nạn.

Nó lảo đảo quanh hai sư huynh muội một vòng, vài điểm băng sương rơi xuống người họ.

Một trận mát lạnh, vết thương trên người Trần Linh và Nghiêm Phong đều hồi phục như cũ.

“Thế nào rồi? Sư muội, bây giờ muội thấy sao?”

Nghiêm Phong lập tức kiểm tra vết thương của Trần Linh, thấy vết thương ngoài da của nàng đã hoàn toàn lành lặn, hắn mới miễn cưỡng yên tâm.

“Nội tạng đâu? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Trần Linh cảm nhận một chút, quả thực không có cảm giác ruột gan sắp bay ra ngoài.

“Yên tâm đi Tiểu Thất…”

Lời còn chưa dứt, Trần Linh liền thấy đám người đen nghịt xung quanh bắt đầu động thủ!

“Tránh ra!”

Nhưng tốc độ của Lang Gia, Yết Lâu và Trì Vân còn nhanh hơn.

Khi công kích của mọi người còn chưa kịp giáng xuống, Yết Lâu đã biến thành một con rắn nhỏ dài ba mét, dùng đuôi cuốn lấy Trần Linh và Nghiêm Phong bỏ chạy.

Lang Gia và Trì Vân cũng không kém, một con khỉ biến thành cự tượng Nam Đẩu, dùng vòi quật văng mọi người, một con nhện thì phun ra vô số tơ trói chặt chúng lại.

Chỉ bằng ba năm chiêu thức đơn giản, toàn bộ đám người đều bị hạ gục.

Bọn chúng vốn đã bị thương nặng, giờ lại bị làm cho thế này, làm gì còn sức mà đánh đấm, chỉ có thể dùng mồm mép công kích.

“Trần Linh! Ngươi đồ vô liêm sỉ, nhất định là ngươi đã sớm tính kế muốn chỉnh chúng ta!”

“Con đàn bà rắn rết kia, đáng chết!”

“Lão già âm hiểm của Diệu Thiên Tông, ngươi đừng hòng rơi vào tay ta!”

Kẻ kêu la hăng nhất là Thanh Minh, dù đã bị tơ nhện trói chặt dưới đất, miệng vẫn không ngừng chửi Trần Linh là đồ đê tiện.

“Nếu ngươi còn chút lương tâm, lập tức thả bọn ta ra! Bằng không sau này ngươi biết tay!”

Trần Linh ngoáy ngoáy tai, chán chường thổi thổi thứ ráy tai không tồn tại.

“Rồi sao?”

Thấy dáng vẻ Trần Linh, Thanh Minh tưởng có thể thương lượng, liền cười lạnh.

“Rồi thì lấy tiên thảo trị thương cho bọn ta, đem tiên thảo tặng sư muội, còn chia cho bọn ta những thứ ngươi cướp được, ta có thể cân nhắc nói tốt cho ngươi trước mặt sư tôn.”

Trần Linh nghe vậy, bật cười.

Nghe giọng điệu Thanh Minh là biết, trước kia nàng ở Vạn Trận Phong thấp kém đến mức nào.

Kiếp trước mình đúng là đồ ngốc! Trong đầu chỉ có hai chữ “tình nghĩa”, đến chết vẫn còn cố gắng chịu đựng.

“Ngươi cười cái gì!” Thanh Minh cảm thấy bị xúc phạm.

Ngô Giang đứng gần đó, không khỏi đổ mồ hôi.

Hắn ta không hiểu, Thanh Minh ngu xuẩn đến mức nào, người sáng mắt đều thấy rõ Trần Linh bây giờ không còn là Trần Linh trước kia nữa rồi.

Nàng không chém chết mấy tên đồng môn cũ đã là may mắn, Thanh Minh còn ở đó mà ngu ngốc, hèn hạ.

Trần Linh bước đến trước mặt Thanh Minh, giẫm chân lên người hắn ta: “Ồ, miệng mọc trên người ngươi chắc? Ta cười ai, liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi!”

“Ngươi muốn gặp sư phụ ngươi đến thế, vậy ta tiễn ngươi đi gặp cho đủ.”

Nói rồi, nàng cầm Yến Hắc, hung hăng đâm một nhát vào người hắn ta.

“A!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thanh Minh ngay lập tức bị loại khỏi cuộc chơi.

Đến khi Thanh Minh hoàn hồn, hắn ta đã bị ngọc bội bảo mệnh đẩy ra khỏi bí cảnh.

Hắn ta vừa thổ huyết vừa gào, khi thấy đội ngũ Vạn Trận Phong đến khiêng mình, hắn ta ngơ ngác mất hai giây.

Sao đội y tế của tông môn lại xuất hiện ở bí cảnh?

Không, không đúng!

Là hắn ta bị loại khỏi bí cảnh rồi!

Vừa tỉnh táo lại, Thanh Minh ngửa mặt lên trời gào lớn: “A a a!!!”

“Trần Linh!!”

“Để ta bắt được, ta nhất định giết chết ngươi!!!”

Hắn ta vừa gào vừa thổ huyết, máu văng xa gần ba mét.

Triệu Trường Thanh tức đến mặt mày đen lại.

Phế vật!

Đúng là một lũ phế vật!

Lại để một tên rác rưởi Luyện Khí kỳ đùa bỡn đến mức này, thật là mất mặt!

Tần Ngự Tu thấy vậy, chẳng thèm liếc Thanh Minh lấy một cái, khuyên nhủ:

“Muốn giết đồ đệ của ta?”

“Ngươi nên về bụng mẹ tu luyện lại năm mươi năm đi! Đến lúc đó may ra còn có cơ hội.”

Thanh Minh nghẹn một hơi, tức đến ngất xỉu.

“…”

“…”

Mọi người câm lặng, chợt nhận ra Tần Ngự Tu và Trần Linh có thể thành sư đồ, quả nhiên không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Cả hai đều chẳng phải hạng vừa, chỉ riêng cái tài chọc tức người khác cũng đủ để đơn thương độc mã xông pha giang hồ.

Trong bí cảnh, Trần Linh giây trước còn đang cảm thán:

“Yến Hắc, ngươi đúng là một thanh kiếm tốt! Đâm một nhát lớn như vậy mà không dính chút máu nào.”

Giây tiếp theo, nàng đã nhìn sang Lục Tử Sâm.

“Khổng tước đực, hình như vừa nãy ngươi cũng có gì muốn nói thì phải?”

“Là cái gì ấy nhỉ?”

Đôi mắt nàng lóe lên tinh quang, rõ ràng là còn muốn đâm thêm một người nữa, xem Yến Hắc có thật sự không dính máu hay không.

Lục Tử Sâm bị nàng nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Y hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay đầu đi, không nhìn thẳng vào mắt Trần Linh.

Y sợ mình không nhịn được mà chửi ầm lên.

Dù là Địa Uyên hay kỳ ngộ, đều ngàn năm khó gặp, y không ngu đến mức chọc giận Trần Linh, để nàng đá mình ra khỏi bí cảnh.

Giờ phút này, y chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.

Y cứ tưởng không để ý đến Trần Linh là xong chuyện, ai ngờ đối phương không bỏ qua, lại tiến đến trước mặt y, ngồi xổm xuống.

“Khổng Tước đực, có gì thì nói đi, tỷ tỷ ta đây cũng không phải ác ma, nghe lời khó lọt tai, nhất định sẽ vác ngươi ra ngoài.”

Nghe kìa, nghe kìa, nói cái giọng điệu quái quỷ gì vậy?

“Ngươi mà không lên tiếng…”

“Ta không có gì để nói!” Lục Tử Sâm vội vàng ngắt lời.

Trần Linh “ồ” một tiếng, không để ý đến y nữa.

Tuy rằng có thể loại bỏ tất cả mọi người ra khỏi bí cảnh, nhưng không cần thiết phải làm vậy.

Nàng còn cần lao động khổ sai miễn phí và công cụ người chạy việc vặt nữa chứ.

Nhưng trước khi làm việc đó, nàng cần phải đơn giản Trúc Cơ cái đã, nếu không sau này sẽ chẳng còn gì để chơi nữa.

Ai biết phía sau còn có gì đang chờ đợi nàng và Nghiêm Phong.

“Tiểu Thất, hôm nay chúng ta ăn Khất Cái Yêu Hạc.”

Nói rồi, Trần Linh búng tay một cái.

Ngay sau đó, Ngũ Hành trận trên không trung lại có động tĩnh.

Chương 54: Trần Linh Trúc Cơ? Còn khó chịu hơn giết bọn họ!

“Xoạt xoạt xoạt!”

Lồng dây leo trên không trung nhanh chóng tan rã.

Vừa tan rã, Trần Linh lập tức thúc giục phù Lăng Không bay lên trời.

Sau đó, mọi người được chứng kiến màn nấu nướng khiến họ nhớ mãi không quên.

Hỏa trận phun lửa, thiêu trụi lông của Tử Vân Yêu Hạc.

Thủy trận phun nước, rửa sạch thân thể Tử Vân Yêu Hạc.

Trần Linh lại lấy ra các loại hương liệu từ túi Càn Khôn, bôi trét lung tung lên mình hạc.

Kim trận hóa thành giấy vàng mỏng bao bọc lấy thân yêu hạc.

Tiếp đó, Thổ trận và Thủy trận cùng lúc giải phóng, Trần Linh trộn chúng thành bùn.

Bùn trát lên người Tử Vân Yêu Hạc, Mộc trận và Hỏa trận phối hợp, bắt đầu nướng.

“…”

“…”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Pháp trận này lại dùng như vậy sao?

Thật là kỳ cục, nhưng lại có vẻ hợp lý.

Thử nghĩ xem, nếu trong pháp trận bị nướng không phải Tử Vân Yêu Hạc, mà là kẻ địch thì sao…

Tê!

Thật tàn nhẫn!

Không hổ là đệ tử thân truyền của Tần Ngự Tu, quả nhiên độc ác!

Không lâu sau, một con Khất Cái Hạc mới ra lò.

“Anh em, ăn cơm thôi!”

Trần Linh giải pháp trận, Tử Vân Yêu Hạc đã biến thành Khất Cái Hạc từ trên trời rơi xuống.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang lớn, lớp bùn đất bên ngoài nứt ra, hương thơm của Khất Cái Hạc lan tỏa khắp nơi.

Đệ tử các đại tông môn và bách gia tiên môn thèm thuồng nhỏ dãi, chỉ biết lặng lẽ nuốt nước miếng.

Bọn họ người bị thương, kẻ bị tơ nhện trói, còn hai lão âm bức được tiên thảo chữa trị kia, không biết từ lúc nào đã đá họ ra khỏi bí cảnh.

Đừng nói là ý kiến, đến thở mạnh họ cũng không dám.

Trần Linh lấy ra mấy đôi găng tay nilon mỏng, chia cho Nghiêm Phong và đám linh sủng.

Găng tay nilon này, ngoài việc không sợ bẩn, còn không sợ nóng lạnh, dùng để ăn Khất Cái Hạc là chuẩn bài.

“Ăn cơm thôi!”

Trần Linh vừa dứt lời, mấy con linh sủng lập tức biến đổi hình thái, lao vào chiến trường.

Ngay cả Long Câu, kẻ luôn lẽo đẽo theo sau nhưng tự ti vì cái tên dở hơi của mình, cũng bị mùi thơm quyến rũ đến mức ứa cả bọt mép.

Nó liếc nhìn Trần Linh một cái, hít hít cái mũi không có nước mũi, rồi chụp vội đôi găng tay lên móng vuốt nhỏ, nhanh như chớp xông đến trước mặt Khất Cái Hạc, dùng sức xé hai cái đùi hạc mang đến trước mặt Trần Linh.

“Linh Linh lão đại, mời ngài dùng!”

Nó đã hiểu rõ rồi, ở đây Trần Linh có tiếng nói nhất, đồ tốt phải dâng cho nàng trước.

Lúc này, Trần Linh vừa đeo xong găng tay.

Vừa thấy Tiểu Dực Long ôm hai cái đùi yêu hạc cao hơn nó hai ba lần đưa đến trước mặt, nàng bật cười.

Ồ, nhóc con này cũng biết điều đấy chứ.

Nhìn sang đám Yết Lâu, Lang Gia, Trì Vân.

Ôi trời, bọn chúng giờ chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến ai, chỉ cắm đầu vào đống thức ăn, vừa ăn vừa xuýt xoa.

“Ngon quá đi!”

“Hầu Hầu ta, có thể sống đến ngày gặp được người kết ước của ta thật là quá tốt rồi, hu hu hu…”

“Ta cũng vậy, cảm tạ trời cao đã để Xà Xà và Linh Linh trở thành sư huynh muội!”

Trì Vân cũng phát ra tiếng hừ hừ, hết cách, nó vẫn chưa biết nói.

Còn Nghiêm Phong, giờ này đã bận rộn nhả xương, ngon đến mức sắp khóc.

Tiểu sư muội là bảo vật gì vậy! Tùy tiện nướng con ma thú nào cũng ngon thế này.

“Linh Linh đại ca, ta cũng đi ăn đây!”

Nói xong, Long Câu nhét hai cái chân hạc vào tay Trần Linh, xông lên tranh ăn cùng một người ba thú.

“Chừa cho ta một miếng!”

Tiên môn bách gia và đệ tử các tông trơ mắt nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, dù họ đã bế cốc, nhưng thấy bọn họ ăn ngon lành, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, vẫn đau khổ nhắm mắt.

Trần Linh thấy phần lớn mọi người đều đeo mặt nạ đau khổ.

Trần Linh người nhỏ, dạ dày cũng nhỏ, nhưng Yến Hắc đã tạm thời dạy cho nàng bí quyết vừa ăn vừa luyện hóa.

Yến Hắc: “Vừa ăn vừa hút linh khí vào dạ dày, luyện hóa toàn bộ thành linh lực của mình.”

Trần Linh thời hiện đại dù sao cũng là thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học, hiểu khái niệm này chỉ là chuyện nhỏ.

Ăn hai miếng, nàng đã học được.

Yến Hắc thấy quanh thân nàng tản ra làn sương trắng đặc trưng của việc luyện hóa linh khí, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Con quái vật nhỏ này từ đâu tới vậy? Chỉ vừa nói phương pháp, nàng đã bắt tay vào làm ngay được.

Phải biết rằng, tu sĩ bình thường luyện hóa thịt thú, tệ nhất cũng phải học bảy tám ngày!

Trần Linh chuyên tâm ăn uống, nhưng chưa được mấy phút, nàng đã cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Nàng ngẩng đầu, thấy không ít đệ tử của các tiên môn thế gia và đại tông môn đang nhìn chằm chằm mình.

Nàng “xì xụp” liếm lấy cái đùi hạc chỉ còn trơ xương:

“Các ngươi muốn ăn không?”

Bộ dạng kia, chẳng khác nào hỏi “Đại Hoàng, mày muốn ăn không?”

Oán niệm của mọi người càng sâu hơn.

Mẹ kiếp!

Sao trên đời này lại có người đáng ghét đến thế?

Thấy mọi người nghiến răng nghiến lợi trừng mình, Trần Linh lại “ồ” một tiếng:

“Không sao, lòng ta tốt, mông yêu hạc vẫn sẽ để lại cho các ngươi.”

Khốn kiếp!

Ai thèm chứ!

Mọi người giận mà không dám nói.

Trần Linh còn không quên nhắc nhở: “Tiểu Thất sư huynh, các huynh đừng ăn mông nhé.”

Ân Lộc Lộc nhịn, nhịn nữa, cuối cùng không thể nhịn được nữa, liền mắng thẳng mặt Trần Linh:

“Ăn cái mông bà ngươi!”

“Ai thèm cái mông yêu hạc của ngươi?”

“Hôm nay ta có chết, có bị ma thú ăn thịt, cũng tuyệt đối không ăn thứ của ngươi!”

“Muốn giết muốn xẻo tùy ngươi!”

“Tốt nhất bây giờ ngươi đâm ta một kiếm đi!”

Trần Linh nào có thói quen nuông chiều con tiểu tam từng đào góc tường nhà mình.

Nàng đây là kẻ thù dai, dù hóa thành tro cũng nhớ rõ những gì mình đã trải qua kiếp trước.

Trần Linh vừa ăn, vừa đi đến trước mặt Ân Lộc Lộc, hai mắt híp lại.

Ân Lộc Lộc nhìn nụ cười kia của nàng, sống lưng bỗng lạnh toát.

“Sao lại giận dữ vậy?”

“Ta cũng đâu có định đâm các ngươi đâu, lát nữa điều chỉnh trạng thái xong, chúng ta còn phải cùng nhau mạo hiểm tiếp chứ.”

“Đợi ta Trúc Cơ rồi tính.”

Nói xong, Trần Linh liền ngồi phịch xuống, khoanh chân ăn trước mặt Ân Lộc Lộc.

Ân Lộc Lộc vốn đã thèm thuồng, ở tông môn ba bữa không thiếu bữa nào, từ khi vào bí cảnh chưa ăn gì, chịu sao nổi?

Ả ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận chết Trần Linh.

Nhưng, chuyện khiến người ta khó chịu nhất vẫn còn ở phía sau.

Trần Linh vừa ăn vừa ăn…

“Ầm!”

Một luồng khí từ trên người nàng tỏa ra.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ kiếp!

Trần Linh nhẹ nhàng bâng quơ thành công Trúc Cơ rồi? Còn là ăn để Trúc Cơ?

Đệt!

Chuyện này còn khó chịu hơn cả giết bọn họ!

Chương 55: Sắp biến thành cột thu lôi rồi!

Một màn của Trần Linh khiến cho mọi người trong ngoài bí cảnh đều ngây người.

Mọi người: ???

Trúc Cơ dễ vậy sao?

Có bao nhiêu tu sĩ nhập môn cả đời không thể Trúc Cơ thành công, chỉ có thể ở lại tông môn làm đệ tử ngoại môn, đến một độ tuổi nhất định thì đành chấp nhận về quê cày ruộng!

Đường tu tiên gian nan, Trúc Cơ thành công mới chỉ là bắt đầu.

Ăn thịt linh thú ma thú luyện hóa linh khí tu luyện, hoặc là người đột phá cảnh giới cũng không phải là không có, nhưng cách đó không phù hợp với người Luyện Khí kỳ.

Cái Trần Linh này, rốt cuộc là quái vật gì vậy!

Nhưng mà…

Mọi người lại dồn ánh mắt về phía Nghiêm Phong.

Cho đến nay, Nghiêm Phong mới là tồn tại biến thái nhất trong Cửu Đại Tông Môn của Huyền Linh Đại Lục.

Tám tuổi hắn đã Trúc Cơ thành công, hơn nữa chỉ dùng vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi, đã đạt đến Trúc Cơ trung hậu kỳ.

So với Nghiêm Phong tuổi còn nhỏ đã Trúc Cơ thành công, Trần Linh xem ra cũng không quá mức biến thái.

Nhưng bọn họ không biết rằng, Nghiêm Phong vốn dĩ không phải con người, sao có thể so sánh được.

Trong bí cảnh, Trần Linh đứng dậy vươn vai một cái.

Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Yến Hắc liếc mắt đã nhìn thấu sự khác thường của nàng.

“Lôi kiếp?”

“Còn sớm, Huyền Linh đại lục có quy tắc đại đạo đặc thù, Hóa Thần cảnh đột phá lên cảnh giới tiếp theo mới có chuyện lôi kiếp.”

Trần Linh “ồ” một tiếng, không nghĩ nhiều.

Nàng xuyên sách trùng sinh, đây là thế giới tiểu thuyết, mà nguyên tác chỉ lo nữ chính tìm đàn ông XXOO, cùng các nữ phụ đấu trí đấu dũng, đến cả quy tắc và thượng giới cũng không nói rõ.

Cho nên, một số quy tắc không giống với truyện tu tiên nghiêm chỉnh cũng không có gì lạ.

Trần Linh vừa đứng lên, đã thấy U Băng Tiên Thảo vui sướng đến mức bay lượn cuồng nhiệt mấy vòng tại chỗ.

Khi nó chạy đến trước mặt Trần Linh, nó đã chữa trị cho tất cả tu sĩ bị thương tại hiện trường, còn chạy đến trước mặt Trần Linh khoe khoang loạn xạ, chờ nàng khen nó trâu bò, còn cố gắng để Trần Linh thưởng cho nó một tấm phù ngâm chân.

“…”

“…”

Trần Linh: Nghe ta nói cảm ơn ngươi, vì có ngươi, ấm áp cả bốn mùa.

Trần Linh nhất thời á khẩu.

Cái thứ nhỏ này, thật sự là nhiệt tình thiện tâm!

Quá mức rồi, nó căn bản không thể thấy người bị thương.

Đám người vừa được chữa trị, lập tức sinh long hoạt hổ vung đao kiếm chém về phía đám người Trần Linh và Nghiêm Phong.

“Mọi người xông lên!”

“Cướp tiên thảo!”

“Cướp vật tư!”

“À đúng, suýt chút nữa quên mất, mệnh căn của ta còn ở trên người chúng!”

Nghiêm Phong thấy vậy, không nói hai lời liền thu Khất Cái Hạc vào túi Càn Khôn.

“Mấy đứa mau chui về không gian khế ước đi!”

Bốn con linh ma thú nghe vậy, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Trần Linh và Nghiêm Phong liếc nhau, dán bùa ẩn thân rồi chuồn mất.

Thú vị là, U Băng Tiên Thảo thừa dịp Trần Linh dán bùa ẩn thân, nhanh chóng chui vào trong ngực nàng, khiến Trần Linh nhột ngứa, suýt chút nữa bật cười.

Cũng may nàng mới mười ba tuổi, tuy rằng bắt đầu phát triển, nhưng dù sao cũng coi như là “bằng phẳng”. Nếu không miếng đậu hũ này có thể bị một cây cỏ ăn mất rồi.

Thế là, một cỏ hai người bốn thú, trong nháy mắt đều biến mất không dấu vết.

Đám người tức giận dậm chân, lại một trận chửi bới om sòm, đem tổ tông mười tám đời của hai người kia ra mà hỏi thăm.

Bọn chúng gần như phá nát cả nham thạch xung quanh, nhưng vẫn không tìm ra hai người.

Lục Tử Sâm mặt mày âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi còn lãng phí thời gian làm gì? Chỉ cần Trần Linh còn sống, chúng ta có thể cướp lại đồ vật, nhưng kỳ ngộ không gian và bí cảnh, không biết khi nào sẽ đóng lại!”

Mọi người nghe vậy, lại một lần nữa đạt thành nhận thức chung.

“Chúng ta đi đoạt lấy kỳ ngộ chi vật trước.”

Mục đích của Trần Linh và Nghiêm Phong cũng là đi đến đỉnh núi.

Hai người nhanh chóng leo lên đỉnh, đến ngọn núi đang lóe lên bạch quang.

Ngọn núi này cao hơn những ngọn khác gấp ba bốn lần, đứng trên đỉnh có thể nhìn thấy kỳ ngộ chi vật.

Đó là một quyển trục màu vàng úa, trên đó khắc họa hình ảnh những loài động vật cổ xưa.

Yến Hắc hừ một tiếng: “Quyển Trục Ngự Thú  à!”

“Đây cũng là một thứ không tồi, chỉ cần tu vi đủ mạnh, muốn ngự bao nhiêu linh ma thú cũng không thành vấn đề.”

Trần Linh vừa thấy vật này, ngay lập tức nghĩ đến Giang Vô Diễm.

“Thứ này quả thực được tạo ra dành riêng cho Giang sư tỷ!”

“Ta quyết định rồi, ta muốn lấy nó tặng cho Giang sư tỷ!”

“Yến Hắc, ngươi biết giải pháp trận kỳ ngộ đúng không? Biết mà? Biết mà?”

Hai mắt Trần Linh sáng rực như sói đói.

Yến Hắc: “…”

Đây không phải là người bình thường.

Kỳ ngộ mà cứ nói tặng là tặng, còn phải mạo hiểm tính mạng đi lấy mới được.

Trần Linh thấy nó không lên tiếng, trong lòng đã có đáp án.

“Nói, làm sao giải.”

“Ngươi chưa chắc đã lấy được đâu, thứ này, nếu không thể một hơi lấy xuống, ngươi sẽ mất mạng.”

“Ngươi nhìn xuống dưới chân xem.”

Trần Linh cúi đầu, trước mắt là vô số hài cốt người.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nói không sợ hãi chút nào thì chắc chắn là giả.

“Ngươi nói xem có cách gì không, ta xem ta có làm được không.”

Nếu không được, nàng cũng không định đem tính mạng ra đùa.

Nàng đâu có được chín mạng như Địch Kiên Bỉnh và Long Câu.

“Ta chỉ có thể dùng thần thức diễn luyện cách giải pháp trận cho ngươi một lần, làm sao mà ngươi nhớ nổi.”

Pháp trận này khó hơn pháp trận kỳ ngộ trước đó gấp vô số lần, đến nay chưa ai giải được, độ tinh diệu của nó cũng không thể so sánh với các pháp trận thông thường.

Nếu không phải Yến Hắc sống đến mười vạn năm, bản thân lại có quan hệ mật thiết với người tạo ra pháp trận này, thì có lẽ nó cũng không biết cách giải.

Nó biết cách giải, nhưng khó ở chỗ nó chỉ là một thanh kiếm, không có tay.

“Để ta thử xem.”

Yến Hắc: ???

“Ngươi vừa nói gì?”

“Ngươi đừng coi thường ta, trí nhớ của ta cũng không tệ đâu.”

Yến Hắc không cho là đúng, chỉ coi nàng đang khoác lác.

“Nếu không được thì ngươi cứ đi trước một bước, ta sẽ dựa theo phương pháp của ngươi để vẽ.”

Yến Hắc: ???

“Phải dùng cả hai tay cùng lúc, sai một ly đi một dặm, ngươi đâu có nhiều mạng để chơi như vậy.”

Trần Linh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cứ thế tẩy não Yến Hắc mười mấy phút, sau đó nó mới miễn cưỡng đồng ý.

“… Được thôi, thử thì thử.”

Nó không thể lay chuyển được Trần Linh, chỉ có thể ôm ý nghĩ để Trần Linh từ bỏ, diễn tập một lần trong đầu nàng.

Trần Linh ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực, thúc giục linh lực trí nhớ, ép buộc bản thân không bỏ sót một chi tiết nào về phương pháp giải trận.

Ngay khi Yến Hắc tưởng nàng sẽ khóc lóc bỏ cuộc, Trần Linh đã thúc giục phù Lăng Không bay đến bên cạnh quyển trục bắt đầu thao tác.

Yến Hắc: ???

(Biểu cảm ông cụ xem điện thoại.)

Con bé này sao mà gan dạ vậy? Đúng là không sợ chết!

Ngay lúc Trần Linh chạm vào pháp trận, bầu trời đột nhiên mây đen giăng kín, sấm chớp đùng đoàng, mưa lớn trút xuống.

“Ầm ầm!”

“Ầm ầm!”

Công kích đến rồi!

Hai tay Trần Linh đã đặt lên pháp trận, rút về là chết chắc.

Không ngờ rằng, khi Trúc Cơ thì không có lôi kiếp, lúc giải pháp trận lại có vô số sấm sét giáng xuống.

“Yến Hắc, biến thân!”

Yến Hắc ngơ ngác.

Biến cái gì cơ chứ!

“Cột thu lôi! Cột thu lôi hiểu không?”

“Ta không rảnh lấy Tích Lôi Châu, mà chắc nó cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi mau biến đi.”

Trần Linh nghĩ đến hình dạng cột thu lôi trong đầu, thúc giục nó.

“Càng dài càng tốt, đỉnh phải nhọn, biến nhiều cái vào.”

Yến Hắc làm theo.

Rất nhanh, Yến Hắc đã giúp nàng tạo ra một khoảng không gian nhỏ, để nàng thoải mái phá trận trong khu vực an toàn.

Đệ tử các tông và các nhà tu tiên vừa leo lên, đã thấy Yến Hắc biến thành những cây kim thép lớn đứng quanh pháp trận.

Cố Thường Nhạc kêu lên một tiếng, sợ mọi người không biết Trần Linh ở bên trong.

“Đó là kiếm của Trần Linh!”

“Phân thân vây quanh một vòng, hình như đang bảo vệ nàng ấy!”

Lời này vừa nói ra, đám đông bùng nổ!

“Giết!”

“Giết chết cái tên già âm hiểm đó!”

“Xông lên!!!”

Một đám người nối tiếp nhau, xông về phía Trần Linh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar