1. Home
  2. Hài hước
  3. Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
  4. Chương 40-45

Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!

Chương 40-45

❮ sau
tiếp ❯
Chương 40: Có muôn vàn cách khiến người ta ghê tởm, hà tất phải đánh đánh giết giết tốn công vô ích.

Trần Linh và Nghiêm Phong dùng trận thuấn di trốn được mười dặm.

Nghiêm Phong không hiểu: “Sư muội, chúng ta đâu phải đánh không lại, sao phải trốn chứ?”

“Lang Gia của ta là Bách Biến Thú, còn có thể khiến y giảm tu vi, với tu vi Trúc Cơ trung hậu kỳ của y, bị giảm tu vi chẳng phải cũng xêm xêm huynh sao?”

“Đến lúc đó huynh đánh y, chẳng phải dễ như ăn bánh?”

“Nếu đánh không lại, còn có muội mà!”

Trần Linh vừa đi vừa nghịch túi Càn Khôn trong tay: “Huynh không hiểu rồi.”

Nghiêm Phong nhướng mày: “Lời ta không đúng sao?”

“Chúng ta đâu phải kẻ lỗ mãng chốn sơn dã, sao trong đầu chỉ có đánh đánh giết giết?”

“Rõ ràng có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn để khiến chúng ghê tởm đến chết, sao cứ phải dùng cách mệt mỏi như vậy, huống hồ muội không muốn đánh nhau chút nào.”

“Muốn khiến kẻ địch khó chịu, phải ra tay từ thứ y để tâm nhất.”

Từ khi trọng sinh đến giờ, nàng còn chưa học được công pháp mới nào, vẫn luôn dùng những thứ đã học ở kiếp trước, tuy rằng tạm thời đủ dùng, nhưng không thể cái gì cũng lộ ra hết được, phải không?

Bọn họ còn phải tham gia Tông Môn đại tỷ thí, đến lúc bị nhằm vào thì còn chơi cái gì nữa.

Nghiêm Phong nghe nàng nói vậy, mắt lập tức sáng lên.

“Vậy muội nói xem, chúng ta phải làm sao để khiến bọn chúng khó chịu?”

Trần Linh ném túi Càn Khôn cho hắn: “Huynh xem thử đồ trong này đi.”

Nghiêm Phong vừa nhìn, chậc, nhiều bảo bối thật, còn có một quả trứng!

“Chúng ta đi tặng đại lễ cho sư huynh Bánh Chiên.”

“Vừa rồi chỗ đó không thích hợp để chúng ta đánh nhau, pháp trận dưới thạch tháp đã bị giải khai, mai rùa cũng không còn ở đó, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Yên tâm đi, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm con Khổng Tước đực kia.”

“Nhưng lần này, chúng ta mang theo ẩn thân phù, thời khắc quan trọng mới ra tay.”

Nghiêm Phong không ngốc, đầu óc rất nhạy bén, lập tức hiểu ý của Trần Linh.

“Tuyệt vời!”

“Ta muốn cùng tiểu sư muội đi làm trùm cuối!”

Hai người đạt thành nhất trí, bay đi tìm Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm.

Còn ở Thạch Tháp, đám người Lục Tử Sâm gặp rắc rối.

Trần Linh và Nghiêm Phong vừa chạy, Cố Thường Nhạc và Lục Tử Sâm đều nóng nảy.

Người nọ nắm lấy vạt áo Thiệu Cảnh Minh, dậm chân: “Sư huynh ơi, làm sao bây giờ, Trần Linh và Nghiêm Phong đều chạy rồi!”

“Bọn họ mà chạy rồi, chúng ta sẽ không tìm được thứ tốt đâu!”

“Hơn nữa, hơn nữa chúng ta lẻ loi một mình, rất dễ bị tu sĩ khác ức hiếp…”

Thiệu Cảnh Minh sắc mặt ngưng trọng, có chút hối hận vì không mang theo Thanh Minh và Ngô Giang.

Hắn ta không thể phân thân, không thể cùng lúc tìm kiếm cơ duyên và chăm sóc Cố Thường Nhạc.

Về phần Lục Tử Sâm, y đã tức điên rồi.

Trong túi Càn Khôn đựng long đản mà Huyền Linh Tông vất vả lấy được từ Vạn Ma Long Quật, sư tôn của y còn đang trọng thương trên giường. Vì long đản này, tông môn thậm chí đã hy sinh bốn năm tu sĩ Kim Đan kỳ.

Bọn họ liều chết lấy long đản, chỉ để cho đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông có thể ấp nở thành công, nuôi dưỡng làm khế ước ma thú.

Bây giờ, túi Càn Khôn bị Trần Linh cướp mất, sao y có thể bình tĩnh được?

Trần Linh vừa trốn, Lục Tử Sâm lập tức đuổi theo.

Nhưng y vừa chạy chưa được năm mươi mét, những tảng đá đổ nát trên thạch tháp liền lơ lửng lên, nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu tấn công mọi người.

Trước mặt Lục Tử Sâm xuất hiện một bức tường chắn màu vàng, mặc y điên cuồng chém bổ cũng không thể phá vỡ.

Không thoát ra được thì thôi.

Sau khi y hung hăng công kích pháp trận, vô số pháp thuật hỗn loạn giáng xuống, vô cùng khó đối phó.

Tồi tệ!

Dù có giải được pháp trận, khí tức mai rùa vừa tan, pháp trận liền kích hoạt phòng ngự.

Y vừa giận vừa gấp, đạo tâm bất ổn, chỉ vài phút sau đã đầy mình thương tích.

Trong cơn giận dữ, y gầm lên trời:

“Trần Linh, tốt nhất là ngươi đừng để ta bắt được!”

Lục Tử Sâm hiện tại chỉ còn may mắn là, quả trứng rồng kia, trừ ngày đầu tiên mang về có chút cảm ứng, thì vẫn luôn không có động tĩnh gì, Trần Linh và đồng bọn chắc sẽ không nhanh chóng nở ra tiểu ma long được.

*

Bên này, Trần Linh và Nghiêm Phong nhanh chóng bay đến đảo bên cạnh, mọi người thành công hội hợp.

Nghiêm Phong khoa trương kể lại chuyện gặp gỡ thân truyền Huyền Linh Tông cho Địch Kiên Bỉnh nghe, Trần Linh thì ném hết chiến lợi phẩm xuống đất.

“Đến đây đến đây, mau đến chọn lựa đi, rất nhiều tài nguyên tu tiên cướp được đấy, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”

Giang Vô Diễm vỗ đùi một cái: “Ghê thật, không hổ là đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông, giàu có thật!”

“Đến cả linh thạch hạ phẩm cũng không có, đống vật liệu này mà đưa hết cho đệ tử Khí Phong, chắc bọn họ nằm mơ cũng cười tỉnh mất!”

Nghĩ kỹ lại thì, mình ở Khí Phong cũng có một sư muội nội môn chơi khá thân, đến lúc đó có thể cho nàng ấy chút ít.

Trần Linh tiện tay bốc một nắm lớn linh thảo đưa cho Giang Vô Diễm: “Mấy thứ linh thảo này dùng để nuôi dưỡng linh thú thì tuyệt vời, Giang sư tỷ, tặng hết cho tỷ đấy, thích gì cứ lấy.”

“Như vậy không hay lắm thì phải?” Giang Vô Diễm hơi ngại ngùng, cười gãi đầu.

“Khách sáo làm gì, dù sao cũng là đồ cướp được.” Địch Kiên Bỉnh nói.

Giang Vô Diễm nghe vậy, hình như cũng đúng, nhưng lại thấy có gì đó sai sai.

Nhưng Địch Kiên Bỉnh đã nói vậy, nàng ấy cũng nghe theo.

Trần Linh đổ hết đồ trong túi Càn Khôn của Lục Tử Sâm ra.

Vừa đổ ra, cặp mắt chó hợp kim titan của bọn họ suýt chút nữa bị mù.

Linh thảo tiên phẩm, linh kiếm tiên phẩm, các loại pháp khí, đan dược, linh phù… toàn là hàng thượng phẩm.

Nhưng thu hút nhất vẫn là quả trứng rồng cao gần một mét kia.

Trứng rồng tỏa ánh sáng bảy màu, vỏ trứng phủ đầy vảy rồng.

“Cái, cái thứ nhỏ này đẹp thật!” Giang Vô Diễm không khỏi kinh thán.

Khuôn mặt Địch Kiên Bỉnh nhăn nhó: “Màu mè hoa lá, hợp với tiểu sư muội.”

Nghiêm Phong đổ mồ hôi: “Tiểu sư muội chê mấy thứ lòe loẹt này ấy, muội ấy bảo màu này chỉ dành cho nữ chính Mary Sue thôi.”

“Chẳng phải con gái đều thích màu sắc sặc sỡ à?” Địch Kiên Bỉnh ngơ ngác.

Tiểu sư muội nhà hắn đích xác là con gái mà! Đáng lẽ không thể từ chối mấy thứ này mới phải.

Trần Linh đặt tay lên trứng rồng, vỗ nhẹ vài cái.

“Mấy người đừng xem thường quả trứng rồng này, nó là Niết Bàn Thánh Long trời phú cực cao đấy, nghe đồn rằng nếu ký kết linh khế với nó sẽ nhận được truyền thừa của Niết Bàn Long tộc.”

“Thứ này chắc hẳn là Huyền Linh Tông tốn không ít công sức mới lấy được, Niết Bàn Thánh Long sáu trăm năm mới đẻ một lần, người có duyên mới ấp được trứng rồng.”

Kiếp trước, Lục Tử Sâm đã ấp ra một con non của Niết Bàn Thánh Long, sau đó còn thuận lợi ký kết linh khế với tiểu long, một bước lên hương trở thành nhân vật nổi bật của Huyền Linh đại lục, thanh danh vang dội. Nhờ vậy, y được Huyền Linh Tông hết lòng bồi dưỡng, cuộc đời từ đó thuận buồm xuôi gió.

Ngay cả chuyện y ngoại tình với sư muội Bạch Liên, cũng chẳng ai dám sau lưng chỉ trích nửa lời, dư luận một chiều, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Trần Linh.

Nhưng kiếp này, Trần Linh tuyệt đối không cho y cơ hội ký kết linh khế với Niết Bàn Thánh Long.

Thậm chí, dù phải đem quả trứng này đi chiên, nàng cũng không trả lại cho Lục Tử Sâm.

Đương nhiên, trân bảo như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đem nó đi chiên ăn.

Nàng nhìn quả trứng rồng không ngừng phát ra ánh sáng bảy màu, nụ cười càng lúc càng trở nên biến thái.

“Các ngươi nói xem, nếu chúng ta ấp nở quả trứng rồng này, rồi ký kết linh khế với nó, Lục Tử Sâm và đám người Huyền Linh Tông có tức đến hộc máu mà chết không?”

Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm giật mình kinh hãi trước ý tưởng táo bạo này, đồng thanh hỏi ngược lại:

“Ngươi định làm thật sao?”

Chương 41: Long Đản nở ra như thế nào?

“Đương nhiên là muốn rồi!”

“Đó chính là trứng của Niết Bàn Thánh Long đó, chỉ cần nở ra thì chẳng phải là của chúng ta sao?”

“Người của Huyền Linh Tông vừa có tiền vừa đáng ghét, mất một con rồng đối với bọn chúng chẳng hề xót của.”

Nghiêm Phong hai tay hai chân tán thành.

“Đúng đúng đúng!”

“Ta thật ghét cái kiểu bọn chúng dùng lỗ mũi nhìn người khác.”

Giang Vô Diễm gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đệ tử Huyền Linh Tông từ đầu đến chân đều toát ra vẻ ưu việt khó hiểu, chó nhìn cũng thấy phiền.”

Địch Kiên Bỉnh cũng chiều theo tiểu sư muội nhà mình, dù sao nàng nói gì hắn cũng thấy đúng, thậm chí còn rất vui lòng chiều nàng.

“Được, làm thôi!”

“Nhưng mà sư muội, cái thứ này phải ấp thế nào?”

“Quả trứng to như vậy, chẳng lẽ ngày đêm cưỡi lên nó mà ấp à?” Nghiêm Phong ngơ ngác.

Ba người kia nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng: “Mấy tháng đầu khi mới đến tông môn, mấy tiết học vỡ lòng của ngươi bị chó tha đi đâu rồi?”

Nghiêm Phong ho khan một tiếng: “Lúc đó còn nhỏ mà, nghe trưởng lão nói chuyện là chỉ muốn ngủ thôi.”

Cũng phải, Nghiêm Phong bảy tuổi đã đến Diệu Thiên Tông, tuổi còn nhỏ như vậy, có thể nhớ được bao nhiêu kiến thức cơ bản.

Địch Kiên Bỉnh đành phải giải thích lại:

“Mỗi quả trứng thú đều có cách ấp khác nhau, có loại tự mình muốn nở thì nở, có loại cần dùng đến nghi thức triệu hồi, còn Niết Bàn Thánh Long thì đặc biệt hơn, phải ôm nó.”

“Niết Bàn Thánh Long khai mở linh trí bẩm sinh, nếu độ phù hợp cao, nó sẽ đáp lại, nhưng việc chui ra còn tùy thuộc vào tâm trạng của nó.”

“Đôi khi, ngươi thậm chí không cần ôm, nó sẽ tự động chạy theo ngươi.”

Nghiêm Phong vỗ đùi, lập tức kéo Trần Linh đi ôm trứng.

“Tiểu sư muội, lên đi!”

Trần Linh từ chối: “Thôi đi, ai mà thích mấy thứ màu mè này, hơn nữa ta và Nghiêm Phong đã ký kết khế ước rồi.”

“Giang sư tỷ, Bánh Chiên sư huynh, hai người lên đi.”

“Nếu không ấp trứng và ký kết khế ước ở bí cảnh này, thì khi ra ngoài vẫn sẽ bị cướp. Dù sao, truyền thừa và thiên phú mà Niết Bàn Thánh Long chắc chắn có được đều thuộc hàng top 10 trong các loại linh ma thú, người của Huyền Linh Tông nhất định sẽ đến cướp.”

“Dù sao thì đó cũng là đồ của đệ tử Huyền Linh Tông, bọn họ muốn cướp, tông chủ và sư tôn cũng khó mà ngăn cản.”

Hai người lập tức bị thuyết phục.

Bên ngoài bí cảnh, Hùng Kinh Đán nghe vậy vô cùng cảm động.

Trần Linh đứa nhỏ này thật biết làm việc! Yêu chết đi được!

Về sau nhất định phải cắt đoạn video này, đem về cho đệ tử trong tông môn học tập cách đối nhân xử thế của nó.

Truyền thừa Niết Bàn Thánh Long là truyền thừa duy nhất trong giới thú có thể chia sẻ với nhân loại, năng lực chiến đấu cũng rất mạnh.

Điều nghịch thiên nhất của nó là, nếu nó và nhân loại ký kết linh khế, cả hai sẽ có chín lần chết đi sống lại!

Ai có thể từ chối cơ hội sống lại nhiều đến vậy chứ?

Lỡ ngày nào tâm trạng không tốt, cũng có thể chết thử cho vui.

Người của Huyền Linh Tông vừa nghe Trần Linh nói vậy, lập tức xù lông.

Tông chủ Hầu Chính Thủy của bọn họ xông đến trước mặt Hùng Kinh Đán, nghiến răng nghiến lợi buông lời:

“Hùng Kinh Đán, đệ tử Diệu Thiên Tông các ngươi ra tay vô cùng đê tiện, hôm nay nếu thật sự ấp được trứng rồng, hoặc là phá hoại nó, chuyện này chưa xong đâu!”

Hùng Kinh Đán vẻ mặt vô tội: “Ách… chuyện này…”

Ông lấy ra ngọc giản bảo mệnh trên tay: “Ta vừa bảo đệ tử quý tông cầm ngọc giản bảo mệnh, nhưng bọn họ liếc cũng không thèm liếc ta một cái.”

“Nếu đệ tử ta thật sự ấp trứng thành công, đó là báo ứng của quý tông, à không, là tạo hóa của chúng ta.”

“Cơ duyên thứ này ai mà đoán trước được, nhỡ đâu long đản thích con công trống kiêu ngạo của quý tông thì sao, nó tự khắc nhảy ra khỏi túi Càn Khôn ấy chứ.”

“Thường thức mà đám tiểu bối tông môn ta đều biết, sao ngươi vẫn không hiểu? Lát nữa ngươi đừng có mà chạy ra đây làm ầm ĩ đấy.”

Hầu Chính Thủy bị nói cho đỏ mặt tía tai: “Chẳng phải do tiểu bối tông ngươi đánh lén trước hay sao!”

Tần Ngự Tu thấy vậy liền đứng ra: “Ối dào!”

“Ối dào ôi dào, sao lại nóng nảy thế kia?”

“Ngươi sợ đồ đệ ta ấp trứng long đản thành công hả? Bao nhiêu người nhìn vào thế này,”

“Phì!” Hầu Chính Thủy nhổ một bãi nước bọt.

“Ngươi tưởng mấy tên đồ đệ của ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu? Ta e là sau khi không ấp được long đản, chúng sẽ đập nát nó ra đấy!”

Tần Ngự Tu nghe vậy, bật cười.

“Nếu bọn họ không ấp được, ta không chỉ đền ngươi một quả long đản, mà còn tặng thêm ngươi hai quả.”

Nói rồi, Tần Ngự Tu lấy ra từ trong túi Càn Khôn hai quả trứng.

Một đôi trứng băng hỏa Phượng Hoàng!

“Hít…”

Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Tương truyền băng hỏa Phượng Hoàng là giống loài bị đày xuống từ thượng giới, mỗi đôi Phượng Hoàng đều là chim sinh đôi, mà Phượng Hoàng mẹ ngàn năm mới đẻ một lần, cực kỳ bảo vệ con.

Tần Ngự Tu kiếm đâu ra trứng vậy?

Hầu Chính Thủy cũng bị chấn kinh không nhỏ, may mà ông ta cũng coi như là nhân vật tầm cỡ, nhanh chóng thu liễm cảm xúc.

“Hừ.” Hầu Chính Thủy hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Được thôi, ta cho bọn chúng cơ hội này.”

“Nếu ấp nở thành công, long đản sẽ thuộc về bọn chúng, nếu không được, mong Tần phong chủ giữ lời.”

Đối với hai quả trứng băng hỏa Phượng Hoàng này, Hầu Chính Thủy quyết tâm phải có được.

Trong môn hạ ông ta vừa hay có một tiểu nữ tu là song linh căn băng hỏa, nếu có thể có được cơ duyên này, tiền đồ nhất định vô lượng.

Ông ta thật không tin mấy đệ tử Diệu Thiên Tông kia có thể thành công ấp nở long đản.

Người của các tông môn và các nhà tu tiên khác lặng lẽ hóng chuyện, cũng có người bắt đầu mở kèo cá cược.

Tần Ngự Tu vừa thấy liền nói: “Hây, thêm ta vào nữa, trò vui này sao có thể thiếu ta được.”

“Ta cược một triệu linh thạch thượng phẩm!”

Mọi người nhìn ông với ánh mắt hơi thương hại.

Sư tôn ra cái thể thống gì thế này, đúng là hết thuốc chữa.

Phải biết rằng trong số các đệ tử của Diệu Thiên Tông, chỉ có hai người đủ tư cách ấp trứng thôi đấy!

Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là trứng băng hỏa Phượng Hoàng hay một triệu linh thạch thượng phẩm, ông đều thua chắc.

Mọi người thấy Tần Ngự Tu đặt cược lớn, liền nhao nhao giơ tay báo danh tham gia.

Trong bí cảnh, Giang Vô Diễm ôm lấy long đản.

“…”

“…”

Không có phản ứng gì.

Trần Linh hất cằm: “Ngũ sư huynh, đến lượt huynh.”

Địch Kiên Bỉnh tiến đến đứng trước long đản, nhưng không vội vàng ôm nó ngay.

Hắn lấy ra từ túi Càn Khôn hết đống này đến đống khác linh thảo, tinh hạch, huyền tinh, và cả các loại linh quả.

“Lần đầu tiên cầu ma thú ký kết khế ước, không có kinh nghiệm gì cả, ngươi xem có thứ gì ngươi thích ăn không.”

“Nếu có, vậy thì mời ngươi ra đây ký kết linh khế với ta.”

“Nếu không có gì…”

Địch Kiên Bỉnh lặng lẽ lấy ra một cây búa sắt, đi một vòng quanh quả trứng, rồi từ tốn nói:

“Vậy ta sẽ đập ngươi ra, xào cho sư muội nhà ta ăn, con bé đang tuổi lớn, cần bồi bổ dinh dưỡng.”

Nghiêm Phong vừa nghe, lập tức vui vẻ nhảy dựng tại chỗ.

“Sư huynh sư huynh, cơm chiên trứng! Cơm chiên trứng!”

“Đệ có thể ăn mười bát, không! Hai mươi bát!”

Nghiêm Phong vừa nghĩ đến mùi vị thơm ngon của cơm chiên trứng được linh khí bao bọc, nước miếng không kìm được chảy ra từ khóe miệng.

Lời còn chưa dứt, quả trứng rồng đã sợ hãi nhảy lên cao ba thước, thần quang trên vỏ trứng bạo phát càng sáng.

“Răng rắc!”

Vỏ trứng vỡ rồi.

Ngay sau đó, một con Tiểu Dực Long màu cứt xanh phá vỏ chui ra.

“Đừng ăn ta!”

“Ta không có lòng đỏ, không thể chiên cơm!”

Mọi người: “…”

Không ai ngờ rằng, trứng còn có thể nở kiểu này.

Đây là nở trứng sao? Rõ ràng là dọa trứng!

“Vậy… xào Long Đinh?” Nghiêm Phong vẫn còn đang nghĩ xem nên chế biến nó thành món gì.

Tiểu Dực Long sợ hãi lao đến trước mặt Địch Kiên Bỉnh, phát động yêu cầu ký kết linh khế:

“Ta kết, ta kết, ta kết còn không được sao?!”

Lang Gia vừa thấy vậy, lập tức xông ra.

“Đã nói để ta đặt tên, tránh ra hết coi!”

“Long Câu!”

“Nó tên là Long Câu!”

Mặt Tiểu Dực Long lập tức đen xì.

Ai cũng thấy nó là long, cần gì phải nhấn mạnh?

Tiểu Dực Long định lên tiếng phản đối, nhưng Địch Kiên Bỉnh nhanh hơn một bước:

“Ngươi tên là Long Câu.”

Địch Kiên Bỉnh không cho nó cơ hội phản kháng.

Vừa ký kết xong, Trần Linh ném túi Càn Khôn của Lục Tử Sâm xuống đất, vẽ một trận truy tung.

“Bánh Chiên sư huynh, các ngươi tiếp tục tìm bảo vật, ta và Tiểu Thất đi ghẹo Lục Tử Sâm đây.”

Nói rồi, nàng lấy ra một xấp ẩn thân phù cho Nghiêm Phong.

Bên ngoài bí cảnh, Tần Ngự Tu kiếm bộn rồi!

Chương 42: Gặp kỳ ngộ, chỉnh tra nam.

Bên ngoài bí cảnh, mọi người thấy đệ tử Diệu Thiên Tông ấp thành công long đản, ai nấy đều ngây ra.

Họ há hốc mồm, trố mắt nhìn nhau.

Cái… gì?

Còn có thể ấp trứng rồng như vậy sao?

Lần đầu thấy linh sủng bị dọa cho nở!

Mà ván cược kia, chỉ có một mình Tần Ngự Tu đặt cược đệ tử Diệu Thiên Tông có thể ấp trứng rồng, những người khác đều cược ngược lại.

Mọi người vốn tưởng rằng có thể chia chác số linh thạch trăm vạn của Tần Ngự Tu, ai ngờ đâu, lại thua cả vốn lẫn lời!

Tần Ngự Tu cầm lấy túi Càn Khôn, thu hết chiến lợi phẩm, cười toe toét không khép miệng lại được.

Hùng Kinh Đán liếc ông một cái, có chút hối hận vừa rồi không tham gia cho vui.

Ai mà ngờ được, cứ tưởng Tần Ngự Tu chỉ muốn vớt vát chút mặt mũi cho Diệu Thiên Tông nên mới ra vẻ ta đây.

Ai ngờ, đồ đệ của ông lại lợi hại như vậy, chỉ vài ba câu đã dọa được trứng rồng nở ra, còn thành công ký kết linh khế.

Sắc mặt mọi người đều khó coi, nhưng khó coi nhất không ai khác ngoài tông chủ Huyền Linh Tông, Hầu Chính Thủy.

Lỗ rồi!

Lỗ nặng rồi!

Trứng rồng mất rồi!

Đến quả trứng Băng Hỏa Phượng Hoàng đưa đến tận miệng cũng bay mất!

Hầu Chính Thủy rất muốn gây khó dễ, nhưng khốn nỗi, ông ta vừa mới có ước hẹn với Tần Ngự Tu, giờ hối hận xanh cả ruột cũng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.

Dù gì Huyền Linh Tông cũng là đệ nhất tông môn trên đại lục, nếu ông ta, một tông chủ, mà trở mặt thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tông môn.

Phải nhịn! Nhất định phải nhịn!

Cơ hội chỉnh đốn đám đệ tử Diệu Thiên Tông còn nhiều, cơ hội cướp đoạt đồ của chúng cũng không ít.

Hầu Chính Thủy mặt mày tím tái, tiếp tục theo dõi tình hình trong bí cảnh.

Về phần Tần Ngự Tu thì đang sướng rơn người rồi, ném túi Càn Khôn xuống trước mặt Hùng Kinh Đán.

“Tông chủ, đến chia của!”

Hai mắt Hùng Kinh Đán sáng lên, hai người ngay trước mặt mọi người bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn.

Trong bí cảnh.

Trần Linh nhanh chóng xác định vị trí của Lục Tử Sâm.

“Chậc chậc, cái thằng ốm yếu này rốt cuộc có được không đấy?”

“Đến nước này rồi mà còn lẩn quẩn ở cái tháp đá kia?”

Nghiêm Phong vừa mở miệng đã càu nhàu, Trần Linh đắc ý cười: “Ngươi tưởng mai rùa dễ lấy thế à?”

Yến Hắc đứng ra giải thích:

“Nhóc con, cái này thì ngươi không hiểu rồi.”

“Cái pháp trận kia dùng để bảo vệ mai rùa, chỉ cần không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó sẽ phát động các đợt tấn công hung mãnh.”

Nghiêm Phong vỗ đùi một cái: “Ta đã bảo sao y không đuổi kịp, hóa ra là bị vây ở đây!”

Nghiêm Phong lôi Long Câu ra: “Thật mong chờ cái vẻ mặt ngốc nghếch của y khi thấy Long Câu! Sư muội, nhanh lên nào!”

“Ngươi đừng có phát ra tiếng động, ẩn thân không có nghĩa là tắt âm.” Trần Linh nhắc nhở.

Nghiêm Phong giơ ngón tay cái, ra hiệu đã hiểu.

Thế là, chưa đến một khắc đồng hồ, hai người lại lén lút quay lại dưới tháp đá.

Chỉ là lần này, bọn họ ẩn thân mà đến.

Trần Linh và Nghiêm Phong vừa vào tháp đá, pháp trận liền ngừng công kích.

Về phần Lục Tử Sâm, cả người đầy thương tích, thảm không nỡ nhìn.

Thấy pháp trận đột nhiên ngừng công kích, y cũng ngơ ngác.

Pháp trận này không chỉ lớn, mà còn tinh diệu tuyệt luân, y vừa tránh né công kích vừa tìm trận nhãn, mấy lần tìm sai, uy lực công kích đều tăng lên gấp bội.

Sao lại ngừng rồi?

“…”

“…”

Y mặt đầy cảnh giác.

Giây tiếp theo, chỉ thấy y lặng lẽ thò một chân ra thăm dò.

Thăm dò trên bờ vực nguy hiểm.

Trần Linh hiểu được cái meme nào đó, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Không sao?

Lục Tử Sâm lại vung kiếm mấy lần.

Vẫn không sao.

Nhưng thần sắc y vẫn nghiêm trọng.

Chỉ thấy y hơi khom lưng, hai chân dồn lực, vèo một tiếng đã chạy vụt đi.

Vẫn không có công kích.

Lần này, Lục Tử Sâm xác định là không sao thật.

Y đi đến trước mặt đám thân truyền, nghiên cứu trận pháp của Trần Linh hai giây, phát hiện hoàn toàn không hiểu gì, dứt khoát bỏ cuộc.

Việc cấp bách trước mắt là tìm lại long đản, nhưng Địa Uyên lớn như vậy, y không biết Trần Linh đi đâu, chỉ có thể cắn răng, đi những đảo khác tìm kiếm cơ duyên trước.

Tiểu đội thân truyền của Huyền Linh Tông có chín đội, thế nào cũng sẽ gặp được người khác.

Nghĩ kỹ lại, mấy đệ tử Diệu Thiên Tông kia không thể nhanh chóng ấp trứng long đản được.

Phải biết rằng, quả trứng rồng kia rất kén chọn, năm đó đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông đã thử hết một lượt, mới miễn cưỡng có chút cảm ứng với nó.

Lục Tử Sâm trầm mặt rời đi, Cố Thường Nhạc vừa thấy y muốn đi, lập tức chặn trước mặt y.

“Lục ca ca, ngươi có thể mang theo ta không?”

“Ta… sư huynh của ta vì trọng thương đã bị loại khỏi bí cảnh rồi, hiện tại chỉ còn một mình ta, ta sợ.”

Cố Thường Nhạc khóc lóc thút thít, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, dù Lục Tử Sâm đang không vui, thấy vậy cũng không đành lòng bỏ mặc.

“Theo sát vào.”

“Ta sẽ không bảo vệ ngươi.”

Lục Tử Sâm là một người lịch sự, không phải háo sắc, mỹ nhân kế vô dụng với y.

“Vâng, vâng ạ.”

Cố Thường Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại không thoải mái.

Một tiểu nữ tu xinh đẹp đáng yêu như vậy đứng trước mặt, sao y có thể nói ra những lời lạnh lùng đó?

Hai người tiếp tục lên đường, đến hòn đảo tiếp theo.

Họ đi vòng quanh đảo nửa ngày, đến một khu rừng rậm.

Rừng cây rậm rạp, cây cối cao lớn, ánh sáng yếu ớt, âm u đáng sợ.

Ngay khi bước vào rừng, Cố Thường Nhạc đã sợ hãi, vô thức trốn sau lưng Lục Tử Sâm, hai tay nắm chặt vạt áo y.

“Ta… Ta sợ…”

Ả bản năng dựa sát vào Lục Tử Sâm.

Lục Tử Sâm vốn có chút tức giận, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, tai y bất giác đỏ lên.

“… Nắm.”

Y đưa tay ra.

Cố Thường Nhạc mừng rỡ, đắc ý vô cùng.

Ả đã bảo rồi mà, ai có thể cưỡng lại một tiểu tiên nữ xinh đẹp động lòng người cơ chứ.

Trần Linh và Nghiêm Phong ẩn mình theo sau, nụ cười trên môi người trước chưa từng tắt.

Lục Tử Sâm nói trắng ra là một tên tra nam đạo mạo, ích kỷ, ngày thường ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, ra dáng đại sư huynh lắm.

Nhưng khi đối diện với sự thân mật của phái nữ, y vẫn không thể từ chối.

Về phần Thiệu Cảnh Minh, hắn ta trọng thương ngồi bên ngoài nhìn vào bí cảnh, khoảnh khắc thấy Cố Thường Nhạc và Lục Tử Sâm tay trong tay bước đi, thiếu chút nữa hộc máu mà chết.

Tiểu sư muội của hắn ta!

Vậy mà bị người đàn ông khác nắm tay rồi???

Thiệu Cảnh Minh hận không thể giết chết Lục Tử Sâm ngay lập tức.

Lúc này, Cố Thường Nhạc dậm chân không chịu đi nữa, chu môi đòi Lục Tử Sâm cõng.

Người sau ngập ngừng hai giây, vẫn không thể từ chối.

“A!”

“Khụ khụ khụ…”

Thiệu Cảnh Minh thổ huyết không ngừng, một hơi không lên, suýt chút nữa nghẹn chết.

Trong bí cảnh cũng truyền ra động tĩnh lớn.

“Ầm!!!”

Chỉ thấy vô vàn cây cối đổ rạp như sóng trào biển động, ập về phía vị trí của bọn họ.

Cùng lúc đó, trên bầu trời nổ tung pháo hiệu của Huyền Linh Tông.

Lục Tử Sâm vừa thấy, không nói hai lời vứt Cố Thường Nhạc khỏi lưng mình.

“Có kỳ ngộ!”

“Xuống mau!”

Cố Thường Nhạc không kịp chuẩn bị, bất ngờ bị một cú ngã đau điếng.

Ả còn định oán trách Lục Tử Sâm, nhưng ngẩng đầu lên thì y đã biến mất tăm hơi.

Yến Hắc nhắc nhở Trần Linh trong thức hải: “Nhóc con, thật sự có kỳ ngộ rồi.”

“Hình như là một thứ rất tốt, ngay phía trước khoảng ba mươi dặm, nhanh lên!”

Trần Linh cong môi cười: “Tiểu Thất sư huynh, chúng ta đi cướp thôi!”

Chương 43: Đá chính là ngươi, đá chết ngươi!

“Ai!”

Cố Thường Nhạc giật mình bởi âm thanh đột ngột vang lên.

“Trần Linh?!”

Nhưng rõ ràng xung quanh không có Trần Linh!

Chẳng lẽ ả bị ảo giác?

Nghiêm Phong thấy ả giật mình, liền phát ra đủ loại âm thanh kỳ quái để dọa đối phương.

“Xì xồ xồ!”

“Dai ha ha ha!”

“Khặc khặc khặc!”

Cố Thường Nhạc sợ đến chân mềm nhũn, khóc thút thít vài tiếng rồi lập tức ngự kiếm bỏ chạy, đuổi theo hướng Lục Tử Sâm.

Trần Linh không nhịn được giơ ngón tay cái với Nghiêm Phong: “Trâu bò, trâu bò! Thế mà dọa người ta học được ngự kiếm phi hành.”

“Phải biết, Cố Thường Nhạc học ngự kiếm cả năm trời còn chưa xong đấy!”

Nghiêm Phong hừ một tiếng: “Chắc là giả thôi, con mụ này, nhìn là biết tâm cơ sâu.”

“Nói xấu người ta vài câu là được rồi, chúng ta đi thôi!”

“Cơ duyên này, nhất định phải đoạt được!”

Trần Linh lấy hai quả linh quả từ túi Càn Khôn, ném cho hắn một quả: “Bổ sung thể lực và linh lực đi, lát nữa còn có sức mà cướp.”

Nghiêm Phong “phụt” một tiếng cắn một miếng linh quả: “Được thôi!”

Cơ duyên trăm năm khó gặp, đệ tử Huyền Linh Tông phát tín hiệu pháo hoa, chắc chắn là đánh không lại nên cầu viện.

Mà một khi đã cầu viện, người đến đương nhiên sẽ càng nhiều.

Cho nên, lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người của các tông môn khác.

Khi hai người càng lúc càng đến gần, Yến Hắc đột nhiên kinh hô.

“Có đồ tốt!”

“Cơ duyên lần này xuất hiện không chỉ một hai món, mà rất nhiều!”

“Má ơi, sống mười vạn năm, lần đầu tiên gặp cơ duyên mà có thể xuất hiện bảy tám món đồ đấy.”

“Sáu à sáu!”

Yến Hắc vừa hưng phấn, lập tức tăng nhanh tốc độ.

Chốc lát sau, hai người đã đến nơi xuất hiện kỳ ngộ.

Hiện trường một mảnh hỗn độn, trên mặt đất có những cái hố lớn, ánh lên thứ ánh sáng đen đáng sợ, trên trời có những cái hố tỏa ánh sáng trắng.

Một cái là lối vào, một cái là lối ra, người chưa vào không ai biết bên trong có gì, không gian lớn bao nhiêu, có những gì.

Mà đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông đã ngã xuống đất thành từng đám lớn.

Khi Lục Tử Sâm chạy đến, đệ tử Huyền Linh Tông đang đánh nhau với người của mấy tông khác, ai nấy đều mình đầy thương tích.

Mọi người vừa thấy y, lập tức biến thành những đứa trẻ bị bắt nạt đi mách lẻo:

“Lục sư huynh, huynh đến rồi!”

“Đệ tử Thiên Huyền Tông và Nguyệt Hoa Tông vì kỳ ngộ mà đánh nhau với chúng ta!”

“Bọn chúng thực lực mạnh, người lại đông, ba người chúng ta đánh không lại!”

“Đúng đúng đúng, ghê tởm quá, bọn chúng còn chơi xấu chúng ta.”

Lục Tử Sâm lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tín hiệu đã bắn đi rồi, các ngươi muốn cùng nhau vào không gian kỳ ngộ ngay bây giờ, hay đợi mọi người đến rồi tranh giành với chúng, tự mình quyết định đi.”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi.

Tên tráng hán cầm đầu còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngay trước mặt đệ tử Huyền Linh Tông.

“Khạc!”

“Chỉ mỗi mình ngươi biết gọi người à?”

“Cứ như ai không có pháo hiệu ấy!”

Vừa nói, hắn ta vừa đốt một quả pháo.

Người Nguyệt Hoa Tông cũng không chịu thua, đốt một quả khác.

Cố Thường Nhạc chậm rãi đến sau, cũng lấy pháo hiệu ra đốt.

Liên tiếp bốn quả pháo hiệu, chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng biết có chuyện lớn xảy ra.

Trong nháy mắt, mọi người đều đổ xô về phía không gian kỳ ngộ.

Những người có mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thống nhất ý kiến, cùng nhau đi không gian kỳ ngộ trước.

Không ai tiếp tục lề mề, vù vù lao về phía không gian kỳ ngộ.

Trần Linh và Nghiêm Phong cũng không hề chậm trễ, thậm chí còn bám sát Lục Tử Sâm.

Kỳ ngộ luôn vào bằng lỗ đen, ra bằng lỗ trắng.

Không gian bên trong rất lớn, cũng rất sáng, vẫn là cảnh tượng trời và đất, chỉ là, hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều.

Không giống với khu rừng lớn bên ngoài, nơi này là một vùng sa mạc rộng lớn vô bờ, trên trời có năm mặt trời thiêu đốt mặt đất.

Vật kỳ ngộ trong sa mạc là một thẻ trúc giản, vẻ ngoài giản dị, nhuốm màu vàng nhạt, đề tên: “Triều Dương Trúc Giản”.

Yến Hắc vừa thấy vật ấy liền thất vọng thở dài.

“Ta còn tưởng là thứ gì tốt, hóa ra chỉ là một thẻ trúc giản rách.”

“Nhưng nếu có được nó, sẽ rất có ích cho sự trưởng thành của ngươi. Bên trong ghi chép rất nhiều phương thuốc cổ xưa lưu truyền từ thượng giới xuống, là một bảo vật đấy.”

Trần Linh cảm thấy nó nói như không nói, nhàn nhạt hỏi: “Tác dụng là gì?”

“Đan phương.”

“Đều là những đan phương mà hạ giới không có, đủ mọi chủng loại.”

Trần Linh nghiêng đầu: “Nếu ta lấy được, có thể luyện đan đi bán không?”

“Có thể, hơn nữa còn không rẻ đâu, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được.”

Trần Linh búng tay.

Cướp!

Việc luyện đan bán không quan trọng, quan trọng là, thứ này rất phù hợp với Nhị sư huynh Ngụy Tinh Châu của Kiếm Phong bọn họ.

Tiếng búng tay của nàng không lớn, nhưng lại bị Lục Tử Sâm nghe thấy.

Nghe thấy âm thanh đó, sống lưng y bỗng dưng lạnh toát.

… Thật khó hiểu, có chút rợn người.

Đệ tử các tông môn thấy trúc giản thì không nói hai lời xông lên, đánh nhau ầm ĩ, rất nhanh đã giết đến đỏ cả mắt.

Trúc giản phát ra từng đợt khí lãng, cát bay mù mịt, lốc xoáy nổi lên như không cần tiền, điên cuồng quét tới.

Chỉ trong chốc lát, đệ tử các tông bị cuốn lên không trung, sa mạc dưới đất nổi lên những bụi gai, linh lực bao phủ khiến chúng biến thành lưỡi dao sắc bén.

“Vù vù vù!”

“Vù vù vù!”

Vô số gai nhọn bắn về phía mọi người.

Trần Linh khẽ động ý niệm: “Yến Hắc, ta muốn cùng Tiểu Thất trao đổi trong thức hải, ngươi nghĩ cách đi.”

Yến Hắc lập tức phân thân, để Nghiêm Phong nắm lấy.

Ngay sau đó, cả hai dùng kiếm mở kênh chat tinh thần.

“Tiểu Thất sư huynh, nín thở!”

Nghiêm Phong làm theo, vừa nín thở, đám gai nhọn kia liền hóa thành cát, tan trong gió.

“Thì ra còn có thể chơi kiểu này?”

Nghiêm Phong cười hì hì với Trần Linh, lập tức xông đến sau lưng Lục Tử Sâm.

Lúc này, Lục Tử Sâm đang điên cuồng né tránh, đỡ đòn.

Nghiêm Phong nhanh chóng lao đến sau lưng y: “Hừ, tên ngốc này cũng có chút bản lĩnh, nhưng không sao, ta sẽ ra tay.”

Vừa nói, Nghiêm Phong liền đạp mạnh một cước vào lưng Lục Tử Sâm, rồi lại hít sâu một hơi, phóng thêm một đợt gai độc về phía y.

“A!”

“Ưm!”

Nghiêm Phong dựa vào bộ pháp uyển chuyển và thân pháp linh hoạt, trên không trung không ngừng tấn công Lục Tử Sâm, luân phiên thay đổi hô hấp, khiến y phải hứng chịu một trận đau đớn.

Lục Tử Sâm không thấy ai đánh lén mình, nhưng y chắc chắn đó là một người.

“Ai!”

“Ai đang đánh lén!”

“Cút ra đây!”

Nghiêm Phong hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục công kích.

“Đạp chính là ngươi!”

“Lão tử thấy ngươi ngứa mắt nên đạp ngươi!”

“Mẹ nó! Ta đạp chết ngươi! Đạp chết ngươi! Đạp chết ngươi!”

Trực giác của Nghiêm Phong rất nhạy bén, ngay từ khi Trần Linh liếc nhìn Lục Tử Sâm, hắn đã cảm nhận được sát ý và địch ý của nàng.

Tuy rằng hắn không biết tiểu sư muội nhà mình có thù oán gì với tên kia, nhưng điều đó không ngăn cản hắn chỉnh Lục Tử Sâm.

Lục Tử Sâm vốn đã bị thương, giờ lại hứng chịu thêm đợt tấn công này, nhanh chóng bại trận.

Y chắc chắn đối phương là một cao thủ có thể tự do hoạt động trong bụi gai, suy xét kỹ càng, y chọn cách nhượng bộ.

Dù sao địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.

“Tại hạ và các hạ không oán không thù, mong các hạ hiện thân cho.”

“Nếu là vì kỳ ngộ, trúc giản này ta có thể lấy cho ngài. Lục gia ta trăm năm nay luôn nghiên cứu các loại kỳ ngộ và cách giải, ta có biết chút ít!”

Nghe vậy, Trần Linh bật cười.

Nàng chờ đúng câu này.

“Tiểu Thất, dừng tay, xem ta thao tác.”

Chương Chương 44: Gã đàn ông thô kệch Trần Linh

Nghiêm Phong quả quyết thu tay, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem Trần Linh biểu diễn.

Chỉ thấy Trần Linh xoẹt xoẹt vẽ một lá linh phù, dán lên cổ họng mình.

Ngay sau đó, khi Trần Linh nói, âm sắc biến thành giọng đàn ông.

Khàn đục và thô ráp, trầm thấp đến không ngờ.

“Khụ.”

“Xem ngươi thái độ không tệ, ta miễn cưỡng chấp nhận.”

Lục Tử Sâm vừa nghe giọng này, lập tức tưởng tượng ra một gã đàn ông bốn năm mươi tuổi thô kệch.

Lục Tử Sâm mặt mày ngưng trọng.

Y vốn định lừa người kia ra để chỉnh một trận, nhưng vừa nghe giọng này, ý định đó lập tức bị y dập tắt từ trong trứng nước.

Thanh âm này, khí thế này, còn có thân pháp này, nhất định là một nhân vật tàn nhẫn!

Hơn nữa còn là một kẻ có thể tự do đi lại và điều khiển mọi thứ một cách dễ dàng trong biển cát!

Nhưng… loại người này sao lại xuất hiện ở Địa Uyên? Tu vi cao nhất của đối phương thật sự chỉ có Trúc Cơ thôi sao?

Lục Tử Sâm vô cùng nghi hoặc, thậm chí còn đang nghĩ người này có thể là người vốn đã tồn tại trong không gian kỳ ngộ.

Càng nghĩ, sắc mặt Lục Tử Sâm càng khó coi.

Ực.

Y nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng né sang một bên.

Bây giờ có thể làm là trốn khỏi cơn lốc xoáy và gai cát.

Trần Linh thấy y bỏ chạy thì sốt ruột, lập tức đuổi theo.

Nực cười.

Nàng còn chưa chơi đủ mà, sao có thể để con công đực này chạy thoát dễ dàng như vậy?

“Đồ chó chết, ngươi mà còn chạy loạn nữa thử xem, tin ta giết ngươi ngay bây giờ không?”

Trần Linh dồn sức nhảy lên, trực tiếp lên lưng Lục Tử Sâm, giáng một chưởng vào gáy y.

Dứt khoát, lưu loát.

Lục Tử Sâm chỉ cảm thấy lưng nặng trịch, một sức nặng ngàn cân đột ngột đè y xuống.

“A!”

Lục Tử Sâm không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, cũng không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có thể cắn răng chịu đòn.

Chuyện này còn chưa xong.

Trần Linh rút kiếm, đặt lên cổ y.

Lưỡi kiếm sắc bén cùng sát khí bức người khiến Lục Tử Sâm run sợ.

Hỏng bét!

Thân thể y không cho phép mình phản kháng, hơn nữa, người này nhìn qua không đơn giản.

Rất có thể một đao đoạt mạng mình.

Nếu đối phương không ẩn thân, sau khi mình bị giết, tông môn và gia tộc còn có thể đi tìm người gây phiền phức, nhưng hiện tại người ta đang ẩn thân, bọn họ biết tìm ai tính sổ?

Người ta giết mình dễ như giết chó.

Lục Tử Sâm thật sự có chút sợ hãi.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán y: “Ta… ta không chạy, ta có thể phá trận!”

Lục gia là một trong những đại gia tộc của Huyền Linh đại lục, có hàng ngàn năm lịch sử, không chỉ nuôi dưỡng vô số môn sinh, mà còn xây dựng Phá Thiên Lâu.

Phá Thiên Lâu được thành lập để phá giải các loại pháp trận và không gian kỳ ngộ, nó cùng tồn tại với Lục gia hàng ngàn năm, mà Lục Tử Sâm lại là trưởng tử của Lục gia, sau này sẽ kế thừa vị trí gia chủ.

Y từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế, tự nhiên không phải kẻ bất tài, rất nhiều pháp trận đều có thể giải được.

Nhiều nhất ở đây, chính là kỳ ngộ không gian.

Trần Linh thấy y có vẻ thật sự bị dọa mềm người, bèn thả ra.

“Nhóc con, tốt nhất đừng giở trò, nếu không ngươi có quả đắng đấy.”

Trần Linh hung dữ, hệt như một tên thổ phỉ đầu lĩnh.

“Nín thở thì sa cức sẽ không thể tấn công ngươi, mau cút đi lấy trúc giản.”

Nói rồi, Trần Linh túm lấy cánh tay y, không nói hai lời ném lên trời.

“Ngươi!”

“Tốt nhất là ngươi đừng có lộ diện!”

Lục Tử Sâm uất ức vô cùng, mắng xong liền im bặt nín thở, bất ngờ phát hiện đám sa cức đang lao tới bỗng dưng mất đi tính công kích.

Lục Tử Sâm: !!!

Thì ra là thế!

Lục Tử Sâm nhếch miệng cười, trong lòng lập tức có tính toán.

Chỉ cần những đòn tấn công này không thể trúng y, y sẽ không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, lát nữa lấy được trúc giản chẳng phải là có thể chuồn ngay sao?

Lục Tử Sâm xem như đã hiểu, trong bí cảnh này không thể có ai vượt quá Trúc Cơ kỳ, vậy nên, cái lão âm bức đang ngấm ngầm gây khó dễ cho y, chắc cũng chỉ có chút tài lẻ ẩn thân mà thôi.

Đồ có thể ẩn thân cũng chỉ là mấy món đạo cụ chế tạo từ tinh hạch đặc biệt, hơn nữa phần lớn chỉ dùng được một lần. Có khi đối phương còn chưa kịp giải trận, thuật ẩn thân đã biến mất.

Đến lúc đó, chẳng phải mọi chuyện đều do y định đoạt sao?

Lục Tử Sâm nhận thấy đệ tử các đại tông môn lục tục kéo đến, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Từ khi gã tiểu nhân ẩn thân kia nói nín thở có thể tránh bị thương, mọi người đều không bị tấn công nữa.

Những người vào sau cũng được nhắc nhở.

Thế là chỉ một lát sau, tình thế biến thành mọi người cùng nhau lơ lửng trên không trung, tĩnh lặng chờ Lục Tử Sâm giải khai pháp trận kỳ ngộ.

Lục Tử Sâm: “…” Cảm giác mình như một công cụ vậy.

Nhưng Lục Tử Sâm cũng rất thích cảm giác được vạn người chú ý này.

Y thầm thở dài trong lòng, không biết hôm nay lại có bao nhiêu tiểu nữ tu bị y mê hoặc nữa đây.

Điểm y chú ý căn bản không phải việc tranh đoạt trúc giản sau khi nó được gỡ xuống.

Dù sao Lục Tử Sâm cũng là lần đầu gặp kỳ ngộ, lại ít có dịp ra ngoài rèn luyện, nên khi đến trước trúc giản, y cứ đi tới đi lui, sờ soạng nghiên cứu mất gần hai mươi mấy phút mới bắt đầu động thủ.

Cũng may cấm chế này tương tự với những gì y từng đọc được ở Phá Thiên Lâu, nên nhanh chóng bị y giải khai.

Ngay khi pháp trận cấm chế được gỡ bỏ, thẻ trúc lập tức bay về phía tay y.

Nhưng mà, khi vật kia còn chưa kịp rơi vào tay y, Trần Linh đã vèo một cái bay tới, quả quyết cướp lấy.

Lục Tử Sâm thấy thẻ trúc đột ngột biến mất ngay trước mắt, tức nổ đom đóm!

“Cút ngay cho ta!”

“Tiểu nhân bỉ ổi âm hiểm, mau cút ra đây!”

“Ẩn thân thì có bản lĩnh gì!”

Buồn cười thật, kế hoạch mang thẻ trúc bỏ trốn của Lục Tử Sâm tan thành mây khói.

Lục Tử Sâm tức giận rút kiếm vung loạn xạ, cố gắng đánh tên tiểu nhân đang ẩn thân kia xuống.

Nhưng kẻ y muốn đánh, từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên chính thanh kiếm của y, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu, lặng lẽ nhìn y.

Trần Linh thu thẻ trúc vào túi Càn Khôn.

Cũng ngay lúc đó, cơn lốc xoáy tàn bạo dừng lại ngay lập tức, cát bụi cũng rơi trở lại mặt đất, nhưng năm vầng thái dương trên trời lại càng lúc càng lớn, nhiệt độ mặt đất không ngừng tăng cao.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy Lục Tử Sâm phát điên tìm người, còn vật phẩm kỳ ngộ gì đó trước mặt y thì đã biến mất tăm.

Trần Linh tháo bùa đổi giọng xuống, cố ý the thé giọng hô lớn:

“Trời ạ, con công đực của Huyền Linh Tông làm trò hề gì thế kia?”

“Rõ ràng là ngươi lấy trộm thẻ tre, còn giở trò vừa ăn cướp vừa la làng, nếu ngươi đường đường chính chính thừa nhận là muốn cướp đoạt, ta còn nể ngươi là hảo hán!”

“Đồ chó má đạo mạo!”

Lời này của Trần Linh lập tức khơi dậy sự căm phẫn của đám đông xung quanh.

Đám người ngay lập tức trở nên náo động!

“Đúng!”

“Chắc chắn là Lục Tử Sâm tự biên tự diễn!”

“Thủ đoạn này ngốc nghếch quá rồi, ai mà không thèm kỳ ngộ chứ, huynh đệ, xông lên cướp!”

“Đúng! Bao vây Lục Tử Sâm lại, hôm nay không giao kỳ ngộ ra đây thì đừng hòng ai của Huyền Linh Tông thoát thân!”

Trong khoảnh khắc, Lục Tử Sâm trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Lục Tử Sâm sắc mặt hơi kinh ngạc, không ngờ đám người này lại ngu xuẩn đến vậy.

Chẳng lẽ tu tiên tu đến hỏng cả não rồi sao.

“Ta không có.” Lục Tử Sâm nghiến răng nói.

Y đảo mắt nhìn quanh đám đông, không thấy bóng dáng Trần Linh.

Nhưng rõ ràng y vừa nghe thấy giọng của Trần Linh, chính nàng đang xúi giục mọi người, gây rắc rối cho y.

Đột nhiên, Lục Tử Sâm nghĩ đến điều gì.

Chương 45: Tiểu Tam Nhi! Trà xanh cũng không bằng ả ta!

“Trần Linh, chẳng lẽ là ngươi?”

“Chẳng lẽ ngươi đang ẩn thân hãm hại ta?”

Nhưng rõ ràng đó là giọng của một gã trung niên!

Lục Tử Sâm không chắc chắn, cũng không thể liên hệ một gã trung niên với một tiểu nữ tu.

Trần Linh ẩn thân trên không trung, tươi cười rạng rỡ nhìn Lục Tử Sâm.

Giờ khắc này, Trần Linh thật muốn nói một câu: Không sai, chính là ông nội ngươi đây!

Nhưng nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Nàng chỉ tiếp tục kéo thêm thù hận cho Lục Tử Sâm.

“Sao có thể là Trần Linh!”

“Tại hiện trường đến nửa cái bóng dáng của Trần Linh cũng không thấy, rõ ràng là ngươi xem mọi người như kẻ ngốc mà đùa bỡn.”

“Mọi người mau lên đi! Dù sao Địa Uyên và kỳ ngộ đều là để tranh đoạt, mỗi người dựa vào bản lĩnh mà đoạt!”

Trần Linh nói năng hùng hồn, nhiệt huyết sôi trào.

Mọi người nghe vậy, đều cho là phải.

Lục Tử Sâm nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, chỉ là không phát hiện Trần Linh ở đâu.

Lần này, y hoài nghi Trần Linh cùng gã trung niên kia cùng nhau ẩn thân để hãm hại mình.

Con nhỏ tu nữ này thật là âm hồn không tan mà!

Cái cách nàng theo đuổi người khác thật không thể chấp nhận được, quá đáng ghét.

Ngay khi y định nói chuyện với Trần Linh, đệ tử Nguyệt Hoa Tông liền đứng ra.

“Ta thật sự chịu thua rồi!”

“Mọi người mau xông lên cướp!”

“Đừng tha cho bất cứ đệ tử Huyền Linh Tông nào, tông môn của chúng nó nổi tiếng thích bồi dưỡng đệ tử thân truyền, cướp!”

“Ồ, đúng đúng đúng, đệ tử thân truyền Huyền Linh Tông giàu có nhất, không cướp của chúng nó thì cướp của ai?”

Huyền Linh Tông rất nổi tiếng ở đại lục Huyền Linh, nhưng vì đệ tử trong tông môn ai nấy đều ngạo khí, chó chê mèo lắm lông, tự cho mình hơn người, tự tin thái quá, nên bị người của tám đại tông môn khác gọi là Khổng Tước Tông.

Không hề khoa trương khi nói, thân truyền đệ tử của Huyền Linh Tông phần lớn đều đáng ghét, gây ác cảm.

Giờ phút này Trần Linh đổ thêm dầu vào lửa, mọi người lập tức chĩa mũi dùi vào Lục Tử Sâm và đám đệ tử Huyền Linh Tông.

Chỉ hai phút sau, một đám người đã đánh nhau túi bụi, hiện trường gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi, tiếng kêu thảm thiết và tiếng xung phong vang vọng khắp bí cảnh.

Trần Linh và Nghiêm Phong ung dung ngồi vắt chéo chân trên lưng Yến Hắc, vừa ăn linh quả vừa xem đám người hỗn chiến phía dưới.

Nghiêm Phong vừa ăn vừa hò hét cổ vũ.

“Đánh hắn! Đánh hắn đi!”

“Bên trái, bên phải, chậc, kém một chút xíu.”

“Đám tiểu kê các ngươi có được không đấy, đừng ép gia tự mình xuống!”

“À đúng đúng đúng, phải đạp vào mặt hắn, cái thằng mặt trắng này, phải hủy cái mặt đó của hắn, ta mới hả dạ!”

“Ấy ấy ấy, dùng sức mà đạp! Mấy người sáng sớm ra khỏi nhà không ăn cơm à!”

Nghiêm Phong hưng phấn quá độ rồi.

Cũng may hiện trường hỗn loạn, không ai rảnh để ý đến hắn.

Sau một hồi đánh đấm hơn mười phút, nhiệt độ không gian sa mạc đã lên tới hơn năm mươi độ, khí thế ngút trời.

Các tu sĩ quanh khu vực hồ Thiên Đảo cũng lục tục tiến vào không gian kỳ ngộ.

Trong đám người này, có vô số đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông.

“Ầm!”

Trên không trung sa mạc xuất hiện một xoáy nước màu vàng cát, đám người đang xao động lập tức dừng lại.

“Mau nhìn!”

“Cổng vào không gian kỳ ngộ thứ hai đã mở!”

“Đừng lãng phí thời gian, kỳ ngộ lần này đâu chỉ có một, mọi người tiếp tục xông lên!”

“Đúng vậy, đừng để ý đến đám đệ tử Huyền Linh Tông làm gì, lát nữa có khi lại có thứ tốt hơn đấy!”

“Nói có lý, nếu không được nữa thì lát ra ngoài rồi đi cướp đồ trên tay Lục Tử Sâm sau!”

Một đám người lục tục nhảy vào trong xoáy nước.

Lục Tử Sâm và người của Huyền Linh Tông lúc này đã gần như kiệt sức.

Cũng may bọn họ không đến nỗi quá nghèo, dù túi Càn Khôn của Lục Tử Sâm bị cướp mất, nhưng các đệ tử Huyền Linh Tông vào sau mang theo không ít tài nguyên bổ sung linh lực, mọi người chia nhau ăn, miễn cưỡng còn thở được.

“Lục ca ca!”

Cố Thường Nhạc không biết từ đâu chạy ra, mang theo linh quả của mình đưa cho y, đôi mắt đẹp chớp chớp, tràn đầy vẻ xót thương.

“Bị nhiều người đuổi đánh khó chịu lắm đúng không, ta lo gần chết, mau, huynh mau ăn linh quả bổ sung thể lực đi.”

“Để muội chữa thương cho huynh.”

Nói rồi, Cố Thường Nhạc lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc bình ngọc, rót cho Lục Tử Sâm hai chén quỳnh tương trị thương.

Trần Linh liếc nhìn, đó là một trong những ngón tay vàng của nữ chính trong nguyên tác tiểu thuyết, Liệu Dũ Ngọc Hồ.

Nó có thể mọi lúc mọi nơi tụ tập tinh hoa đất trời, hóa thành quỳnh tương, là vật phẩm không thể thiếu khi bị thương, đã nhiều lần cứu Cố Thường Nhạc khỏi nước lửa.

Sắc mặt Lục Tử Sâm có chút khó xử, y không muốn nhận sự giúp đỡ của đệ tử Diệu Thiên Tông, nhưng lại không thể từ chối việc chữa trị của Cố Thường Nhạc, dù sao bây giờ quan trọng nhất là giữ gìn thân thể, nhất thời không biết phải làm sao.

Ngay lúc này, một bóng hình đỏ rực chắn trước mặt Cố Thường Nhạc.

“Thu về đi!”

“Mèo khóc chuột giả từ bi, ai thèm sự giúp đỡ của đệ tử Diệu Thiên Tông các ngươi?”

Người đến không ai khác, chính là tiểu tam kiếp trước dây dưa với Lục Tử Sâm, Ân Lộc Lộc.

Trần Linh nhếch môi, nếu nàng nhớ không nhầm, năm nay Lục Tử Sâm mới 17 tuổi, Lục gia còn chưa đoạn tuyệt với Vương gia, nên y vẫn còn một vị hôn thê chưa gặp mặt bao lần.

Nhìn tình hình của Cố Thường Nhạc và Ân Lộc Lộc, bây giờ chẳng phải đang tranh giành đàn ông sao!

Chậc chậc, tranh nhau làm tiểu tam tiểu tứ, cũng thật là hết thuốc chữa.

Cố Thường Nhạc muốn Lục Tử Sâm che chở cho mình, lại có chút hảo cảm với y, nên mới lấy lòng. Lục Tử Sâm vừa đánh giỏi, vừa đẹp trai, đủ tư cách để ả để ý.

Thấy Ân Lộc Lộc ác ngôn với mình, mắt Cố Thường Nhạc đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.

Ả ấm ức nắm lấy tay Lục Tử Sâm: “Muội thật lòng muốn chữa thương cho Lục ca ca, tỷ ấy sao lại hung dữ vậy?”

Lòng Lục Tử Sâm mềm nhũn.

Y không ngờ tiểu nữ tu này lại quan tâm mình đến vậy.

Lục Tử Sâm thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ kia, không khỏi xoa đầu ả, an ủi vài câu, nhận lấy quỳnh tương trong tay đối phương.

Ân Lộc Lộc trợn mắt há mồm, không ngờ tới vị Cao Lĩnh Chi Hoa nổi tiếng trong tông lại đi dỗ nữ tu.

Ả ta rất khó chịu, rõ ràng mình thích y bao nhiêu năm, sao có thể để y bị cướp đi?

Ân Lộc Lộc không nói hai lời xông tới, túm lấy Cố Thường Nhạc ném ra.

“Ngươi quyến rũ sư huynh ta làm gì! Thiếu đàn ông lắm hả?”

Cố Thường Nhạc không thèm đôi co, ra vẻ tủi thân trốn sau lưng Lục Tử Sâm, nhỏ giọng: “Nữ tu này đáng sợ quá đi, người ta còn chẳng dám nói gì nữa kìa…”

“Ngươi!”

Ả ta định nổi đóa với Cố Thường Nhạc, nhưng Lục Tử Sâm đã vội vàng che chở, bênh vực ả, khiến Ân Lộc Lộc tức muốn hộc máu tại chỗ.

Trần Linh nhìn dòng xoáy giữa mấy người, vỗ tay bôm bốp.

Hay!

Quá hay!

Nếu Cố Thường Nhạc biết Nghiêm Phong mang theo lưu ảnh thạch, nhất định đã không dám công khai quyến rũ Lục Tử Sâm rồi.

Chiêu này của ả, đúng là dễ lật xe.

Thực tế đúng như Trần Linh dự đoán.

Bên ngoài bí cảnh, Thiệu Cảnh Minh mặt mày xám xịt, hai tay siết chặt.

Tiểu sư muội đang làm cái quái gì vậy?

Từ nãy đến giờ, cứ nhào vào đệ tử Huyền Linh Tông kia, hết ôm ấp lại nắm tay, còn không biết xấu hổ mà nũng nịu lấy lòng y…

Thiệu Cảnh Minh không muốn nghĩ nhiều, nhưng không thể nào kiềm chế được.

Cùng chung vẻ mặt khó coi còn có Triệu Trường Thanh.

Triệu Trường Thanh tận mắt chứng kiến nữ đồ nhi mình yêu thương nhất, quang minh chính đại quyến rũ đàn ông trong bí cảnh, tâm trạng ngổn ngang trăm mối.

Bực bội.

Rất bực bội.

Đến nỗi vì sao bực bội, chính ông ta cũng không nói rõ được.

Người của Bách Gia tiên môn và tám đại tông môn khác cũng chẳng khá hơn là bao, lệ khí và oán khí của bọn họ đã nặng đến mức có thể tạo ra cả trăm Tà Kiếm Tiên rồi.

Đương nhiên, có người vui mừng, có người lo lắng.

Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán ở bên ngoài nhìn một loạt thao tác khiến người khác ghê tởm của Trần Linh, vui đến toe toét cả miệng.

Trong bí cảnh, Ân Lộc Lộc đánh không lại con trà xanh Cố Thường Lạc, cuối cùng tức giận dậm chân rời đi.

Một đám người lục tục kéo nhau đến không gian kỳ ngộ tiếp theo.

Trần Linh dẫn Nghiêm Phong đi theo phía sau.

“Đi thôi Tiểu Thất, tiếp tục đi cướp.”

Lượt tới, phải liên thủ với cả Tiểu Tam để chơi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar