Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
Chương 66-70
Nghiêm Phong cũng đuổi theo, nhìn Ma Giác Tê Ngưu ra sức cổ vũ, không ngớt lời khen ngợi.
“Ngầu quá!”
“Cố lên! Xông lên!”
“Đúng đúng đúng, cứ thế mà làm, húc thằng Vưu Tử An kia lên!”
“Húc nó, tốt nhất là húc thẳng vào hạ bộ của nó!”
Nghiêm Phong tuy hơi lầy lội, nhưng may là không thốt ra lời lẽ thô tục nào.
Trần Linh thì thầm nghĩ: Tiếng trứng vỡ sẽ như thế nào nhỉ?
Giang Vô Diễm vốc một nắm linh thảo thường ném cho đám thú.
“Nào nào nào, ăn đi ăn đi!”
“Có thực mới vực được đạo, mọi người cố lên!”
Địch Kiên Bỉnh bị mấy người đồng hóa, tuy không nói gì, nhưng cũng đã ném cho đám thú ánh mắt khích lệ.
Ngụy Tinh Châu thao tác còn đỉnh hơn, trực tiếp vận chuyển linh lực, móc bùn trong đầm lầy, ném tới tấp vào người Vưu Tử An.
Dám dùng bùn đánh tiểu sư muội nhà hắn?
Vậy thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần!
“Vèo vèo vèo!”
“Bốp bốp bốp!”
Vưu Tử An không có sức phản kháng, rất nhanh đã bị đánh thành người bùn.
Đòn tấn công này chẳng thấm vào đâu, nhưng lại chà đạp lòng tự trọng của một người đàn ông như Vưu Tử An không thương tiếc.
Đòn tấn công của Ngụy Tinh Châu đánh trúng Vưu Tử An, đồng thời cũng đánh vào bầy Ma Giác Tê Ngưu.
Cũng chính vì vậy, công kích của Ma Giác Tê Ngưu càng trở nên dữ dội hơn.
Sừng của Ma Giác Tê Ngưu vô cùng cứng chắc, tốc độ cũng không chậm, bản tính hiếu chiến, đặc biệt là cặp sừng ma quái, sức sát thương cực mạnh.
Chúng trời sinh đã quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chưa từng dám động thủ với người và thú mạnh hơn mình, lại có thói quen ra sức bắt nạt những sinh vật dễ ức hiếp.
Rõ ràng, đám người dễ bị bắt nạt nhất lúc này chính là đám người Khí Phong.
Dù có chịu uất ức từ Ngụy Tinh Châu, chúng cũng sẽ trút giận lên đám đệ tử Khí Phong.
Vưu Tử An dẫn đầu đám người Khí Phong, bị truy đuổi đến mức thở không ra hơi.
Trớ trêu thay, Trần Linh cũng gia nhập đội cổ vũ cho Ma Giác Tê Ngưu.
Vưu Tử An tức đến mức muốn nổ tung đầu.
“Kiếm Phong các ngươi có ý gì!”
“Đều là đồng môn, sao nỡ tương tàn!”
Trần Linh trợn mắt: “Rõ ràng là ngươi tự mình trêu chọc ta trước, ta chỉ chơi đùa với ngươi thôi, ngươi lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chơi không nổi?”
“Ngươi!”
Vưu Tử An tức nghẹn, nhưng vẫn phải liều mạng chạy trốn.
“Ta về tông môn rồi tính sổ với ngươi! Mẹ kiếp, tốt nhất là ngươi mở mắt mà ngủ!”
Nghiêm Phong lè lưỡi trêu chọc hắn ta.
“Người bình thường ai lại nhắm mắt ngủ chứ?”
Trần Linh cũng tiếp lời: “Ngươi cứ việc đến, chỉ cần ngươi bước được một bước vào cổng Kiếm Phong ta, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm bóng đá.”
Một đám người chẳng có ý định rời đi, cứ như đang xem khỉ diễn, đuổi theo bọn họ xem náo nhiệt.
Vưu Tử An tức đến sôi máu!
Hắn ta vốn tưởng đám người này sẽ là cứu tinh của mình và đệ tử Khí Phong, ai ngờ, hóa ra chỉ là hắn ta đang nằm mơ giữa ban ngày.
“A!!!”
“Người của Kiếm Phong, tốt nhất là các ngươi mở mắt mà ngủ!”
“Đặc biệt là Trần Linh và Nghiêm Phong, hai ngươi cứ chờ đấy!”
Vưu Tử An tức đến phát điên, nhưng vẫn không hối hận vì đã ném bùn vào người Trần Linh, càng không thấy mình tay tiện.
Trần Linh, Nghiêm Phong và những người khác làm như không nghe thấy, tiếp tục đuổi theo xem náo nhiệt, cổ vũ cho đàn thú.
Đám người du sơn ngoạn thủy nhàm chán cả tuần nay, đến nửa bóng người cũng không thấy, giờ thấy có người sống nhắm vào mình, đương nhiên không bỏ qua, lập tức trêu chọc.
Đến khi linh lực đệ tử Khí Phong cạn kiệt, suýt bị Ma Giác Tê Ngưu làm thịt, mấy người kia mới ra tay, xoẹt xoẹt xoẹt chém chết đám Ma Giác Tê Ngưu.
Mọi người: “…”
Mặt ai nấy đỏ bừng, trắng bệch.
Hóa ra, mục đích của đám người Kiếm Phong này là để hành hạ bọn họ cho vui???
Bên ngoài bí cảnh, người của các tông môn và tiên môn bách gia đều tê rần.
“…”
“…”
Họ chợt nhận ra, đám tiểu ác ma Kiếm Phong Diệu Thiên Tông ngay cả người nhà còn xuống tay tàn độc hết lần này đến lần khác, nhắm vào người của tông khác, quả thực là chuyện quá bình thường.
Trong bí cảnh.
Ngụy Tinh Châu và Trần Linh nhanh chóng chém giết một đám Ma Giác Tê Ngưu.
Trần Linh nhìn đám người mệt đến lè lưỡi trợn mắt, cười khẩy.
Nàng đến trước mặt Vưu Tử An, ngồi xổm xuống.
“Đệ tử Khí Phong các ngươi rất cần thi thể yêu thú để luyện chế linh khí, phải không?”
Vưu Tử An tức đến đỏ mặt tía tai: “Vậy thì sao!”
Trần Linh tiện tay thu một đống thi thể Ma Giác Tê Ngưu, ném cả đống lên người Vưu Tử An.
Lại từ trong túi Càn Khôn lấy ra mấy cái thi thể cự thú Nguyên Anh kỳ lớn nhỏ khác nhau, chủng loại khác nhau nhét vào.
Vưu Tử An bị đè đến mức gần như không thở nổi.
“Đây là bồi thường cho việc Tiểu Linh Xà nhà ta ăn vũ khí của sư đệ sư muội ngươi, còn ngươi thì không có.”
Trần Linh phân rõ phải trái, nàng và Vưu Tử An kiếp trước có thù, nhưng với các đệ tử Khí Phong khác thì không.
Dù sao cũng là đồng môn, nên bồi thường thì nhất định không thiếu một ai.
Vưu Tử An tức đến ngứa răng, nhưng khốn nỗi, hắn ta bị đống thi thể động vật nặng cả ngàn cân đè lên, không dám nói chuyện, sợ vỡ giọng bị chê cười.
Làm xong mọi việc, mấy người tiêu sái rời đi.
Vưu Tử An hung hăng trừng bóng lưng Trần Linh rời đi, nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc mình đã đắc tội Trần Linh ở đâu, mà khiến nàng ghi hận mình đến vậy.
Đám người Trần Linh định tiếp tục đi dạo, Ngụy Tinh Châu buồn chán ngự kiếm đi theo bên cạnh Trần Linh.
“Sư muội, chúng ta lại ăn lẩu như hai hôm trước có được không?”
Trần Linh lắc đầu: “Không được, nước lẩu bị ngươi ăn hết rồi.”
“Ta có thể đi tìm nguyên liệu khác mà!”
Trong đầu Ngụy Tinh Châu toàn là nước lẩu đỏ au, cùng với mùi thơm nức mũi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không kìm được chảy ra từ khóe miệng.
Trần Linh còn muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói thì phía trước đã truyền đến một tiếng nổ lớn.
“Ầm!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lại gặp Lục Tử Sâm.
Lúc này, Lục Tử Sâm đang giao chiến với một con Tam Đầu Ma Hổ Kim Đan kỳ, người đã bị thương.
Nhìn dáng vẻ chật vật của y, có vẻ như bị thương khá nặng.
Cố Thường Nhạc trốn sau tảng đá lớn gần đó, lặng lẽ rơi lệ, vẻ mặt lo lắng.
Nếu nước mắt của ả có tác dụng chữa lành, Lục Tử Sâm lúc này chắc chắn vẫn còn trạng thái đầy máu chiến đấu.
“Bịch!”
Tam Đầu Ma Hổ một trảo vỗ Lục Tử Sâm vào vách núi, lực mạnh đến nỗi Lục Tử Sâm lún sâu vào trong, muốn rơi cũng không rơi được.
“Rắc!”
“Rắc!”
Trên người Lục Tử Sâm vang lên một loạt tiếng răng rắc, xương cốt gãy nhiều chỗ.
“Phụt…”
Y điên cuồng thổ huyết, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang xanh tím.
Lúc này, Lục Tử Sâm hối hận đến ruột gan muốn xanh hết cả rồi.
Song tu với Cố Thường Nhạc đúng là có thể tăng tu vi, nhưng ả chỉ là một gánh nặng.
Ả không có tiên thảo như Trần Linh, cũng chẳng thể thường xuyên hồi máu như Ân Lộc Lộc.
Mấy ngày nay, Lục Tử Sâm luôn mang theo Cố Thường Nhạc tìm kiếm cơ duyên, luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, chiến đấu không ngừng ngày đêm, đồng thời còn phải bảo vệ Cố Thường Nhạc, vì vậy bị thương không ít.
Nửa canh giờ trước, y còn bất cẩn bị Thất Bộ Độc Xà cắn phải, giờ lại gặp phải Tam Đầu Ma Hổ, trực tiếp bị đánh trọng thương.
Thêm một quyền nữa, y sẽ bị loại khỏi bí cảnh, nhưng y không cam tâm rời đi như vậy!
Chỉ với những cơ duyên tìm được trong sáu bảy ngày gần đây, căn bản không đủ y nhét kẽ răng, lần này y còn chưa kiếm được kỳ ngộ nào, sao có thể rời đi như vậy?
Đúng lúc này, nhóm của Trần Linh vừa đi ngang qua.
Y vừa thấy Trần Linh, lập tức nghĩ đến cây tiên thảo có thể chữa thương đang ở trên người nàng.
Do dự vài giây, bản năng sinh tồn vẫn khiến y hạ mình, mở miệng gọi nàng.
“Trần Linh, cứu ta…”
Trần Linh liếc y một cái.
Liếc mắt này, nàng phát hiện Lục Tử Sâm trúng độc.
Trúng phải độc của Thất Bộ Độc Xà.
Nghe tiếng cầu cứu của y, Trần Linh như thấy cả đống linh thạch vẫy gọi mình.
“Ồ, đây chẳng phải chân truyền của Huyền Linh Tông sao?”
Trần Linh hỏi Nghiêm Phong: “Tiểu Thất, người này, nên gọi Lục Khổng Tước hay Ca Thối?”
Trần Linh nhớ rõ, độc của Thất Bộ Độc Xà, phải thay máu mới giải được.
Nếu cứu Lục Tử Sâm, nên thay máu gì cho y đây?
Chương 67: Thay máu Hoàng Nhung Mỏ Bẹt cho y! Kêu quạc quạc!
“Gọi Lục Khổng Tước hay Ca Thối đều được, tùy ngươi thích, dù sao cũng là cái tên ác thú vị.” Nghiêm Phong đáp.
Lục Tử Sâm nghe vậy, nổ tung.
“Lục Tử Sâm! Lục Tử Sâm!”
“Ta tên Lục Tử Sâm!”
Nghiêm Phong xua tay, vẻ mặt không quan tâm: “Ngươi tên gì không quan trọng, ai thèm để ý.”
“Nên là, mặc kệ bọn ta gọi ngươi là gì, ngươi cũng không cần để ý.”
Lục Tử Sâm tức đến hộc máu.
“…”
Thằng nhãi ranh này rốt cuộc ăn cái gì mà nói ra được những lời đó? Tên của y, mặc kệ người khác gọi thế nào cũng được sao?
Lục Tử Sâm tức đến phát điên rồi.
Trần Linh nhìn Lục Tử Sâm.
Nếu Lục Tử Sâm chết dễ dàng như vậy, thì còn gì thú vị.
Không chỉ phải cứu y, mà còn phải cứu cho sống dở chết dở mới được.
Xét về tình, phải nể mặt mũi Huyền Linh Tông và Lục gia một chút.
Xét về lý, Trần Linh không thích cái kiểu trả thù giết người hả giận, nàng thích hành hạ, thích chọc tức người khác hơn.
Trần Linh đang định đi “đàm phán” với Lục Tử Sâm thì Yến Hắc đã lên tiếng nhắc nhở:
“Đi giết Tam Đầu Ma Hổ đi, tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng nó quả thật có kỹ năng đặc biệt.”
Cụ thể là gì thì lần này Yến Hắc cũng không nhìn ra.
Nhưng dù sao cũng là đồ vật từ Địa Uyên, có lẽ sau khi giết nó sẽ nhận được kỹ năng đặc biệt cộng thêm cho tu sĩ cũng không có gì lạ.
Tam Đầu Ma Hổ, chính là một con ma hổ có ba đầu, là một loại ma thú bình thường không thể tả hơn.
Trần Linh nghe vậy, lập tức triệu hồi Yết Lâu và Lang Gia.
“Quậy lên nào, mấy đứa!”
Lang Gia đã trở thành khắc tinh của Tam Đầu Ma Hổ.
Một con Bác Ngật thân hình tựa dê, chín đuôi bốn tai.
Lang Gia nhào tới, triển khai giao chiến.
Yết Lâu thừa cơ mở trận GiángCảnh, giảm tu vi của Tam Đầu Ma Hổ xuống Trúc Cơ trung kỳ, đồng thời tìm ra yếu điểm chí mạng, truyền vào thức hải của Trần Linh.
Trần Linh khẽ biến sắc: “Yến Hắc, phân thân, ba thanh!”
Yến Hắc nhanh chóng phân thân, Trần Linh mỗi tay cầm một kiếm, miệng cũng ngậm một thanh, mượn phù Lăng Không bay đến bên cạnh Tam Đầu Ma Hổ.
“Vút vút vút!”
“Xuy xuy xuy!”
Trần Linh dùng phù Thuấn Gian liên tục lóe ba điểm, thừa lúc Tam Đầu Ma Hổ đang tấn công Lang Gia, đem ba thanh trường kiếm đều chuẩn xác cắm vào mi tâm của nó.
“Vút” một tiếng, nàng đã rơi xuống đất.
Trần Linh búng tay.
“Yến Hắc, đâm xuyên nó.”
Lời vừa dứt, ba thanh trường kiếm đột nhiên biến thành gai dài.
“Xuy xuy xuy!”
Ba yếu điểm chí mạng đồng thời bị đâm thủng, ba đầu hổ nổ tung tại chỗ.
“Ầm!!!”
Tam Đầu Ma Hổ ngã xuống đất, không kịp giãy giụa đã chết hẳn.
Tam Đầu Ma Hổ vừa chết, một đạo quang mang vô hình từ trên người nó bay ra, chậm rãi tiến vào mi tâm Trần Linh.
Không ai hay biết.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Linh đã có được một kỹ năng đặc biệt mới thuộc hệ tinh thần.
Đồ Tể Tràng.
Phạm vi ban đầu của Đồ Tể Tràng là mười mét, tăng lên theo cảnh giới của Trần Linh.
Với tu vi Trúc Cơ kỳ, phạm vi Đồ Tể Tràng là hai mươi mét, mỗi ngày dùng được một lần.
Về hiệu quả, bất cứ thứ gì lọt vào phạm vi hai mươi mét quanh nàng, dù là người hay vật, đều có thể bị nàng tùy ý cắt xẻ.
Nhưng không gây chết người, cũng không đổ máu, các bộ phận sau khi cắt có thể tùy ý lắp ghép lại.
Thời gian hiệu lực là mười phút.
Tuy không có sát thương, nhưng Trần Linh tự thấy đây là một kỹ năng khá thú vị.
Mọi người đều tưởng nàng đi cứu Lục Tử Sâm, ngay cả bản thân Lục Tử Sâm cũng nghĩ vậy.
Không ai ngờ nàng lại nửa đường lao đi giết Tam Đầu Ma Hổ, càng không ngờ lại là miểu sát!
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.
Chuỗi hành động của Trần Linh đều diễn ra trong vòng một phút.
Một bộ liên chiêu tung ra, thuần thục điêu luyện, tựa nước chảy mây trôi.
Hoàn toàn không giống một người mới vừa bước vào Trúc Cơ kỳ.
Lần này, tất cả mọi người đều ngây người.
Nàng… Thực lực của nàng mạnh đến vậy sao?!
Ngay cả Hùng Kinh Đán cũng kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Không thể nào?
Chỉ có Tần Ngự Tu vẫn thản nhiên uống trà.
Ông hiểu rõ hơn ai hết, thiên phú của Linh Nhi nhà ông không phải người thường có thể sánh bằng.
Trong đám người, người chấn kinh nhất không ai khác ngoài Ngụy Tinh Châu.
Phải biết rằng hắn vô cùng yêu quý tiểu sư muội này!
Vì vậy, từ khi quen biết nàng, Ngụy Tinh Châu luôn bảo vệ nàng rất kỹ, ngay cả linh ma thú cũng không cho nàng đến gần, sợ nàng bị thương.
Kết quả thì sao?
Nàng lại bằng vào sức mạnh của bản thân, trong thời gian ngắn nhất chém giết một con ma hổ ba đầu?
Đó là Tam Đầu Ma Hổ có sức sống cực kỳ ngoan cường!
Muốn giết chết nó, phải trong vài nhịp thở đâm vào mi tâm rồi liên tục đâm chết.
Ngay cả Ngụy Tinh Châu cũng không chắc chắn làm được, kết quả bị Trần Linh giết trong nháy mắt?
Ngụy Tinh Châu vẻ mặt không thể tin được, véo mạnh vào đùi mấy cái liền.
Hắn có chút nghi hoặc.
Tiểu sư muội chẳng phải luôn mềm mại, yếu đuối, không vác được đồ, đánh không lại ai sao? Giống như vị kia ở Vạn Trận Phong vậy.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn.
Sau cơn chấn kinh ngắn ngủi nhưng dữ dội, Ngụy Tinh Châu phá lên cười ha hả.
“Ta quá thích sư muội này rồi!”
Sư tôn chó má nhà hắn cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn.
Về phần Trần Linh, nàng không hề nhận ra mọi người kinh hãi đến mức nào.
Giờ phút này, trong đầu Trần Linh chỉ có linh thạch.
Nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Tử Sâm, nói điều kiện với y.
“Muốn ta cứu ngươi?”
Lục Tử Sâm nghiến răng, nhẫn nhục chịu đựng nói: “Phải!”
“Được thôi, mười vạn linh thạch, ta giúp ngươi thay máu.”
“…” Y biết ngay, kẻ cuồng tiền này sẽ không đời nào chữa trị miễn phí cho y.
“Được.”
Lục Tử Sâm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghiến răng gật đầu.
Trần Linh không nói hai lời liền lấy ra dao găm, dùng linh hỏa đốt qua loa. Miễn cưỡng coi như khử trùng.
Mọi người nhìn dáng vẻ Trần Linh nướng dao găm, không khỏi nghĩ: Đây đâu phải chữa trị, rõ ràng là muốn băm Lục Tử Sâm thành trăm mảnh?
“Nhị sư huynh, huynh đi bắt tạm một con linh ma thú gần đây, ta thay máu cho y.”
Nghe vậy, Ngụy Tinh Châu cười.
Nụ cười âm hiểm.
Không có ý tốt.
“Được.”
Khoảnh khắc hắn đáp lời, sống lưng Lục Tử Sâm chợt lạnh toát.
“…”
Y có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Hai phút sau, Ngụy Tinh Châu mang về một con thú mỏ vịt lông vàng.
Lục Tử Sâm vừa thấy, lập tức phản đối.
“Trần Linh, ngươi dám thay máu con đó cho ta thử xem!”
“Nếu ngươi thật thay cho ta, những vật tư đã hứa trước đó ta sẽ không cho ngươi một chút nào đâu! Tuyệt đối không cho!”
Lục Tử Sâm vừa tức vừa gấp, liều mạng giãy giụa.
Hoàng Nhung Mỏ Dẹt là linh thú độc nhất vô nhị của Huyền Linh đại lục, thích bơi lội bắt cá, bơi cực giỏi, giọng lại khó nghe nhất.
Đáng sợ nhất là, người mà uống máu của nó, khi nói chuyện sẽ thỉnh thoảng phát ra tiếng “cạc cạc”, huống chi còn muốn dùng để thay máu cho y!
Trần Linh vừa thấy người bị bắt đến là chuột mỏ dẹt lông vàng, liền lộ ra nụ cười giống hệt Ngụy Tinh Châu.
Là vịt kìa!
Nhị sư huynh nhà mình cố ý đấy à!
“Ồ.”
“Không sao, Kiếm Phong chúng ta không nghèo như các Kiếm Phong khác đâu, chút đồ của ngươi còn không đủ chúng ta nhét kẽ răng.”
Lục Tử Sâm nghe vậy, triệt để hoảng rồi.
“Ta không chữa nữa!”
“Ta không chữa nữa!”
“Thà cứ để ta chết còn hơn là thay máu chuột mỏ dẹt!”
Nghiêm Phong nghe vậy, lập tức xông lên.
“Cái này không đến lượt ngươi quyết định.”
Sư muội nhà hắn chắc chắn có thâm thù đại hận với người này, không thể bỏ qua hắn được.
Nghiêm Phong không nói hai lời liền trói Lục Tử Sâm lại, quả quyết lấy dao găm từ tay Trần Linh, trực tiếp thay máu cho Lục Tử Sâm.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả khu rừng.
“Ta không thay máu, ta không chịu!”
“Nghiêm Phong, ngươi dám! Quạc quạc quạc!”
“A!!!”
“Quạc quạc quạc…”
Chương 68: Cố Thường Nhạc cũng có một cái miệng
Sau mấy tiếng “quạc quạc” liên tiếp, Lục Tử Sâm hoàn toàn suy sụp.
Y gào thét, y cuồng nộ, nhưng mỗi khi gào đến đoạn cao trào nhất, luôn xen lẫn hai tiếng “quạc quạc! quạc quạc!”
Đến sau này, Lục Tử Sâm dứt khoát lựa chọn im lặng.
“…” Cả đời này y không muốn nói thêm lời nào nữa.
Mất mặt!
Đã mất mặt đến không còn mặt mũi nào!
Dù nói máu trong người có thể thay, tiếng kêu của thú mỏ vịt vàng cũng sẽ biến mất, nhưng…
Tất cả tôn nghiêm từ nhỏ đến lớn của Lục Tử Sâm, đều bị đám người Trần Linh chà đạp không còn một mảnh.
Mẹ kiếp, sau này ra ngoài còn mặt mũi nào gặp ai?!
Lục Tử Sâm vừa xấu hổ vừa giận, mấy lần muốn rút kiếm chém người, tiếc là y vẫn còn trọng thương, hơn nữa cảnh giới mọi người tương đương… Lục Tử Sâm chỉ có phần bị ức hiếp.
Lục Tử Sâm bị Nghiêm Phong lôi từ trên núi xuống, đặt xuống đất, y tức giận đến hộc máu.
“Ngươi! Các ngươi!”
Nghiêm Phong liếc y một cái: “Câm miệng đi vịt đực chết tiệt.”
“Nếu ta là ngươi, ta còn chẳng dám hé răng, ai biết lúc nào lại kêu “cạc cạc” ra đấy.”
Trần Linh cũng nheo mắt tỉ mỉ thưởng thức một phen.
“Vịt, vịt đực, nghe cũng thuận tai đấy chứ.”
Lục Tử Sâm đánh không lại, mắng cũng không dám, sợ lại phát ra tiếng kêu quái dị.
Lục Tử Sâm tức đến mặt mày tái mét, vô cùng uất ức.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Trần Linh không muốn phí lời với y, lấy U Băng Tiên Thảo ra định chữa trị, Cố Thường Nhạc đã nhảy ra trước một bước.
“Tiểu sư tỷ Trần Linh .”
Ả ngọt ngào gọi một tiếng, tươi cười rạng rỡ.
Trần Linh nghe tiếng “tiểu sư tỷ” này mà hồn vía lên mây.
Tê…
Trần Linh không khỏi xoa xoa cánh tay, da gà đã nổi hết cả lên.
Ả bước những bước nhỏ đến trước mặt Trần Linh, vô cùng thân thiết nói:
“Các người thay máu cho Lục ca ca vất vả lắm rồi!”
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta đi, mấy ngày nay ta luôn làm phiền y chiếu cố, giờ là lúc ta báo đáp ân tình.”
“Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc y thật tốt.” Cố Thường Nhạc vỗ ngực.
Trần Linh không cho rằng Cố Thường Nhạc có ý tốt gì.
Nàng không đáp lời, lẳng lặng nhìn Cố Thường Nhạc diễn trò tiếp.
Lục Tử Sâm nghe vậy thì cuống lên.
“Ngươi xía vào làm gì!”
Một tiếng “két” suýt chút nữa thốt ra, khiến Lục Tử Sâm giật mình bịt miệng lại.
“…” Không được nói nhiều, phải giữ dưới mười chữ.
Lục Tử Sâm tự cho rằng y đã chịu nỗi nhục nhã lớn, thế nào cũng phải để Trần Linh lấy tiên thảo ra chữa thương cho y mới được.
“Ngươi đem tiên thảo…”
Lời còn chưa dứt, Cố Thường Nhạc đã ngắt lời:
“Tiểu sư tỷ nhỏ à, ta thấy áy náy quá, cái bình ngọc dưỡng thương của ta chẳng phải vẫn còn ở chỗ các người sao?”
“Chỉ cần tỷ trả lại bình ngọc cho muội, muội sẽ giúp Lục ca ca trả lại nhân tình này!”
Cố Thường Nhạc cười tươi vô hại.
Ả đã mười sáu mười bảy, vốn dĩ đã có dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ, thuần khiết, đáng yêu.
Thêm vào đó, thể chất đỉnh lô bị kích phát, lại liên tiếp song tu với Thiệu Cảnh Minh và Lục Tử Sâm, phát sinh quan hệ thân mật, nên cái vẻ õng ẹo này lại càng thêm giả tạo.
Tất cả mọi người ở đó đều nhìn ra ý đồ của Cố Thường Nhạc.
Lục Tử Sâm giận không thể kiềm chế.
Người đàn bà này lại dám lợi dụng y như vậy!
Dưỡng Ngọc Hồ đúng là có hiệu quả chữa trị, nhưng hiệu quả đó sao có thể so sánh với tiên thảo?
“Cố Thường Nhạc, đừng có xen vào chuyện của ta! Quạc!”
“…” Lục Tử Sâm mặt mày hổ thẹn, hận không thể cắt luôn cái lưỡi của mình.
Tiếng kêu của Hoàng Nhung Mỏ Dẹt, thật sự rất khó nghe!
Cố Thường Nhạc nghe vậy, vành mắt đỏ hoe.
“Lục ca ca, muội là vì suy nghĩ lâu dài cho huynh đó, nhỡ đâu sau này huynh lại bị thương, chẳng lẽ muội trơ mắt đứng nhìn huynh đau đớn khó chịu sao?”
“Cho dù Ngọc Hồ không có hiệu quả bằng tiên thảo, nhưng dù sao lấy về cũng là đồ của mình, căn bản không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.”
Cố Thường Nhạc vẻ mặt ủy khuất nói: “Nếu không phải vì lo lắng cho huynh, huynh tưởng muội có thể hạ mình, nhỏ giọng khúm núm cầu xin Trần Linh sư tỷ sao?”
Cố Thường Nhạc vừa nói vừa khóc.
Lại khóc nữa rồi.
Trần Linh có chút nghi ngờ, tuyến lệ của người này có phải làm bằng vòi nước không vậy.
Lục Tử Sâm nghe những lời này của ả, nhìn lại vẻ mặt ủy khuất rơi lệ khóc lóc thảm thiết của ả, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Y hiện giờ đã là nam nhân của Cố Thường Nhạc, ả lo lắng cũng là lẽ thường, vừa rồi mình lại đi nghi ngờ ả.
“…” Thật đáng chết!
Trần Linh thấy Lục Tử Sâm hối hận, tự trách, trong lòng không khỏi bội phục.
Nàng chỉ phục mỗi Cố Thường Nhạc thôi.
Ông trời không chỉ mở cửa sổ và cánh cửa cho Cố Thường Nhạc, còn ban cho ả một cái miệng nữa.
Chậc chậc.
Trần Linh lấy ngọc hồ từ túi Càn Khôn ra, đặt trong lòng bàn tay nghịch nghịch.
“Muốn lấy lại ngọc hồ không?”
Cố Thường Nhạc thấy vậy, mặt trắng bệch.
“Ngươi, ngươi cẩn thận một chút!”
Trần Linh cười.
“Muốn lấy lại cũng được thôi, dùng linh thạch đổi đi, nể tình ta và ngươi từng là đồng môn, ta tính rẻ cho.”
“Mười vạn thượng phẩm linh thạch, giá chót, không mặc cả.”
Sắc mặt Cố Thường Nhạc trắng bệch.
Ả làm gì có nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy?
Mỗi tháng tông môn cấp cho mỗi đệ tử thân truyền ba trăm thượng phẩm linh thạch, tuy rằng sư môn trên dưới đều sủng ả, nhưng vật tư cho cũng chỉ là những thứ cần thiết cho việc tu luyện.
Về phần linh thạch, tính đi tính lại cũng chỉ được một hai vạn khối thượng phẩm linh thạch, hơn nữa còn bị ả để trong phòng, không mang theo ra ngoài.
Cố Thường Nhạc vừa gấp vừa giận: “Tiểu sư tỷ, sao tỷ lại có thể bị tiền tài làm mờ mắt như vậy?”
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi, dù chúng ta không còn ở cùng sư môn, thì ít ra vẫn là người của cùng tông môn mà!”
“Ồ, còn biết ta với ngươi không cùng sư môn cơ đấy? Miệng thì cứ ‘tiểu sư tỷ’, ta còn tưởng ngươi quên rồi chứ.”
Trần Linh làm bộ muốn bỏ cái bình ngọc vào túi Càn Khôn.
Nàng không thèm cái bình ngọc này, nhưng nếu đem ra chợ đen bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản kha khá.
Mười vạn linh thạch chỉ là con số cơ bản thôi, thứ này tuy không trân quý bằng U Băng Tiên Thảo, nhưng ít ra cũng có thể bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt.
“Ngươi nói đúng đấy, ta yêu tiền như mạng, ta với tông chủ các ngươi là một giuộc, ta rớt vào hố tiền rồi, có vấn đề gì sao?”
Bên ngoài bí cảnh, Hùng Kinh Đán vừa nghe thấy nàng nói vậy, lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Quả không hổ là con cưng ông tự tay nuôi lớn, có vài phần phong phạm của ông.
“Chỉ cần ngươi ném tiền vào mặt ta, đừng nói là ngọc hồ, mà là ngươi muốn làm vợ bé của Lục Tử Sâm, ta cũng có thể nghĩ cách để y cưới người về làm thiếp.”
Mặt Cố Thường Nhạc đỏ bừng rồi lại trắng bệch, sốt ruột dậm chân.
“Ngươi! Sao ngươi có thể ngậm máu phun người như vậy, giữa ta và Lục ca ca trong sạch!”
“Thôi vậy, chẳng qua là mười vạn linh thạch thôi mà, sư môn ta vẫn có chút linh thạch đó.”
“Ngươi đưa ngọc hồ cho ta trước đi, đợi ta về rồi, đích thân mang linh thạch đến cho ngươi.”
Dường như sợ Trần Linh từ chối ngay tại chỗ, ả lập tức giơ tay lên thề thốt.
“Ta thề!”
Trần Linh nghe vậy, bật cười.
Tình ca ca, tình muội muội cũng gọi rồi, bầu không khí giữa bọn họ căn bản không giống với nam nữ bình thường, còn nói giữa hai người trong sạch, lừa quỷ à?
Nhưng mà nàng cũng không vạch trần.
“Ồ, đây là làm gì vậy?”
“Người tu tiên không nên thề thốt lung tung, chỉ là, nếu ngươi nhất định phải có ngọc hồ, vậy thì giao dịch thôi.”
Cố Thường Nhạc nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên mặt nàng, trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Luôn cảm thấy… hình như Trần Linh đã nhìn ra điều gì đó.
Chương 69: Ngươi mới là Trần Ga, cả nhà ngươi đều là!
Trần Linh ném bình ngọc cho Cố Thường Nhạc.
“Mời.”
Đã có bình ngọc, nàng sẽ không để tiểu tiên thảo chịu uất ức.
Lục Tử Sâm thấy vậy, không cam lòng bỏ qua, vừa mở miệng:
“Trần Ga!”
“…”
Lục Tử Sâm triệt để im bặt.
Nghiêm Phong nhổ phì phì xuống đất một bãi nước bọt.
“Ngươi mới là Trần Ga, cả nhà ngươi đều là Trần Ga!”
Nghiêm Phong còn muốn dạy Lục Tử Sâm cách làm người, ai ngờ, bầu trời bỗng phát ra tiếng nổ chói tai.
Ầm ầm ầm…
Bùm bùm bùm…
Mọi người ngước nhìn, thấy trên trời xuất hiện một xoáy nước màu tím khổng lồ.
Quanh xoáy nước là một lớp sương mù nhạt, sương mù dần bị hút vào trong.
Cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu nứt toác, một lực hút mạnh mẽ hút mọi thứ về phía xoáy nước.
“Địa Uyên sắp đóng!”
Ngụy Tinh Châu hét lớn, không nói hai lời lấy ra dây thừng linh khí tự động co giãn, trói lấy sư đệ sư muội và cả Giang Vô Diễm.
Trần Linh cảnh giác: “Ngày chúng ta mới vào đây cũng bị lực hút này hút xuống, giờ lại muốn lên à?”
Xoáy nước này có chút kỳ lạ, cứ như thể có ý thức tự do vậy.
Ngụy Tinh Châu hiểu sơ qua tình hình: “Xem ra Địa Uyên nơi này có thuộc tính bài ngoại.”
“Cái xoáy nước màu tím kia hình như hút mọi thứ, các ngươi chịu khó một chút.”
“Lát nữa nếu có thứ gì tấn công, mọi người cứ xả láng mà đánh, ta ở phía trước giữ lái cho.”
Giữ lái mà hắn cũng dùng được à? Đầu óc nhị sư huynh có vấn đề rồi?
Mấy người bị hắn dùng dây thừng buộc chung vào nhau, Ngụy Tinh Châu nhảy lên không trung.
“Vút!”
Cảm giác mất trọng lực đến quá đột ngột, khiến mấy người kinh hô.
“A!”
“Khó chịu quá nhị sư huynh!”
Nghiêm Phong và Trần Linh đều không nhịn được mà than thở.
Địch Kiên Bỉnh còn cố nén được khó chịu, rút linh kiếm ra, vào trạng thái phòng thủ.
Về phần Giang Vô Diễm, nàng ấy bị dây thừng linh khí trói chặt bên cạnh Địch Kiên Bỉnh.
Hai người vừa có tiếp xúc gần gũi, mặt nàng ấy lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh, máu huyết sôi trào.
Người mình thương nhớ ngày đêm ở ngay bên cạnh, hơn nữa còn là trạng thái thân thể kề sát nhau, nàng ấy đến thở cũng không tự nhiên nổi.
A!
Gần quá, gần quá, gần quá!
Chạm rồi!
Nàng ấy chạm được nam nhân của mình rồi! Ô ô ô……
Bộ đồ này sau này không muốn giặt nữa đâu, phải làm sao đây, cứu mạng!
Chỉ là bị trói chung với nhau thôi, mà Giang Vô Diễm đã hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.
Bị hút lên trời không chỉ có đám người Kiếm Phong, mà còn có cây khô, đá vụn khắp nơi trên mặt đất, cùng với đủ loại linh ma thú, đệ tử các tông, các gia tộc tiên môn.
Do trọng lượng của các vật bị hút không đồng đều, tốc độ nhanh chậm cũng khác nhau.
“Ta còn tưởng không còn ai sống sót chứ, đây không phải là rất nhiều sao? Sao dạo này không thấy bọn họ đâu?” Nghiêm Phong nghi hoặc hỏi.
“Bọn họ cố ý trốn chúng ta đấy.” Trần Linh đáp.
Trần Linh và Ngụy Tinh Châu sớm đã nhìn thấu mánh khóe nhỏ của đám người kia.
Ngụy Tinh Châu thấy phía sau có đủ thứ tạp nham bị hút vào, lập tức lăng không đạp bước, tăng tốc độ chạy lên trên.
“Cẩn thận!”
“Lực hút của xoáy nước càng lúc càng mạnh.”
Vật chất từ Địa Uyên bị hút đến từ khắp nơi, không ngừng tụ tập về trung tâm xoáy nước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đám người Trần Linh bị trói thành một đoàn, nhưng may là dây thừng chỉ trói thân mình, tay chân vẫn còn cử động được.
Thấy đệ tử các tông và các nhà tiên môn tự do hoạt động trên không trung, Trần Linh không nhịn được lên tiếng:
“Nhị sư huynh, muội thấy họ hành động khá tự do, sao huynh lại trói chúng ta lại?”
Ngụy Tinh Châu cười khẩy: “Ít ra ta cũng hơn các muội hai ba năm kinh nghiệm sống, xông pha không biết bao nhiêu bí cảnh rồi, lẽ nào lại không có chút kinh nghiệm nào sao?”
Nhớ hồi mới vào Kiếm Phong, hắn luôn nghĩ Kiếm Phong nghèo rớt mồng tơi, vừa bước vào Trúc Cơ kỳ liền điên cuồng khám phá các bí cảnh kiếm sống.
Cho đến một ngày, sư tôn cho hắn vào Bảo Sơn…
Ngụy Tinh Châu lắc đầu, ép bản thân không hồi tưởng chuyện cũ, nói tiếp:
“Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ bị cái xoáy này làm cho phát điên thôi.”
“Đến lúc đó đừng nói là chiến đấu trên không, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề lớn.”
Đây cũng là một trong những lý do Ngụy Tinh Châu vừa đến đã trói tất cả mọi người thành một đoàn.
Còn yếu tố thứ hai, chỉ là vì nhiều người bị trói chung có thể nương tựa lẫn nhau, khi bị ném ra khỏi Địa Uyên, người xui xẻo thì trọng thương, người may mắn thì miễn cưỡng bình an vô sự chăm sóc được người khác.
Nghe vậy, Trần Linh bừng tỉnh ngộ ra.
Nàng nhìn đám người xung quanh đang tìm mọi cách xông về phía họ, có chút do dự.
“Vậy bây giờ chúng ta…?”
“Đương nhiên là đánh rồi! Ngốc à, mau nhìn xung quanh xem!”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện xung quanh đã chật kín người từ lúc nào không hay.
Đều là đệ tử của các đại môn phái và các gia tộc tu tiên!
Y phục họ mặc không đồng nhất, tướng mạo khác nhau, nhưng thần sắc lại vô cùng giống nhau: Căm phẫn ngút trời!
Ánh mắt muốn giết người không thể che giấu được.
“Đánh!”
“Anh em, thừa cơ đánh!”
“Cướp lại hết những thứ chúng cướp từ tay chúng ta!”
Không biết ai hô lên một tiếng.
Tiếng hô này trực tiếp khiến sĩ khí mọi người tăng cao, từng người đều hô khẩu hiệu.
“Đúng! Bọn chúng bất nghĩa trước, chúng ta cũng không cần phải nhân nghĩa với chúng, đồ vật chúng ta không cho nữa!”
“Đúng đúng đúng, trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí!”
“Bọn chúng đều bị trói rồi, nếu không thừa cơ bây giờ lấy lại những thứ bị cướp, sau này sẽ không còn cơ hội nữa!”
Đám đệ tử các tông và người của tiên môn bách gia mấy ngày nay cứ như mèo vờn chuột, nơm nớp lo sợ, ăn ngủ không yên.
Chỉ sợ các loại vật tư tu tiên lại bị cướp đoạt.
Bọn họ lén lút sống tạm bợ đã nhiều ngày, phần lớn đều đã có được cơ duyên nhỏ.
Từ khí cụ đặc thù, linh kiếm, đến công pháp thượng phẩm hoặc tiên phẩm, cái gì cũng có, tự nhiên cảm thấy mình lại “ngon”.
Giờ phút này, đám người Trần Linh sau nhiều ngày lại xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa còn bị trói như bánh chưng, bọn họ đương nhiên nảy sinh ý định cướp lại tất cả.
“Xông lên!”
“Giết a!”
Một đám người vung đao kiếm và các loại linh khí vũ khí, vù vù vù xông tới, ai nấy mặt mày dữ tợn, mắt đỏ ngầu.
Đám người Kiếm Phong không những không sợ, ngược lại còn cười.
Đối mặt với đám đông cả trăm người, bọn họ không những không hề sợ hãi, mà còn tràn đầy chiến ý.
Nghiêm Phong càng lớn tiếng nói: “Nhị sư huynh, huynh cứ việc bay lên, đánh đánh giết giết mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho bọn đệ.”
“Được thôi!” Ngụy Tinh Châu đáp ứng rất sảng khoái.
Trần Linh không nói hai lời lấy ra một xấp phù giấy từ túi Càn Khôn, phát cho mọi người như không cần tiền.
“Lại đây lại đây, đây đều là linh phù ta rảnh rỗi vẽ ra, mọi người cầm chơi thử xem, xem có công hiệu gì.”
Mọi người nhận lấy linh phù, ai nấy đều cười như ác ma.
Chương 70: Các loại linh phù mới, bọn họ đều là vật thí nghiệm
Mấy người vừa lấy được linh phù, lập tức bắt tay vào việc.
Nghiêm Phong thúc giục linh lực, dùng thử vài tấm.
Phù Thôi Lệ, phù Bạo Tiếu, phù Đau Bụng…
Bất cứ ai trúng chiêu, cơ thể đều xuất hiện biến đổi tương ứng, mất đi sức chiến đấu trong khó chịu về mặt sinh lý.
Giang Vô Diễm vừa thấy, hai mắt sáng lên.
“Má ơi, thứ này thần kỳ vậy á?!”
Nàng ấy lập tức hùa theo, thúc giục linh phù, xoẹt xoẹt xoẹt ném vào đám người.
Phù Buồn Nôn, phù Say Rượu, phù Mót Đái… toàn những thứ kỳ quái gì đâu không!
Rất vô lý, nhưng lại rất thú vị.
Giang Vô Diễm vừa ra tay, lại có một đám người gặp xui xẻo.
Những người trước mắt tu vi còn thấp, thân thể và ngũ tạng lục phủ đều chưa mạnh mẽ.
Thêm vào đó, những lá bùa này đều do Trần Linh vẽ sau khi trọng sinh, độ tinh diệu khác thường, khiến họ càng thêm khó chịu.
Ngay cả người trầm ổn như Địch Kiên Bỉnh, khi thấy mọi người đồng loạt bại trận cũng không thể nhịn được nữa.
Hắn lấy bùa ra, điên cuồng thúc giục linh lực.
Vù vù vù…
Chưa đầy ba năm giây, hắn đã dùng hết số bùa Trần Linh đưa.
Người bị hắn đánh trúng, kẻ thì rơi vào ảo cảnh, người thì ngủ say, kẻ thần sắc ngây ngô, mắt đờ đẫn cười ngốc, người lại nói năng lung tung, khóc lóc om sòm…
Khung cảnh vô cùng đặc sắc.
Trong suốt quá trình, bọn họ thậm chí không hề bị thương chút nào.
Quá trâu bò!
Ngụy Tinh Châu nhìn dáng vẻ vui vẻ của họ, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn không nên đến làm công cụ nhân này mới phải.
Lần sau nhất định phải để Địch Kiên Bỉnh làm việc này, hắn muốn sư muội dẫn mình chơi tám trăm kiểu chiến đấu tra tấn người khác.
Cứ liều mạng đánh giết mãi cũng chán, tìm đúng phương pháp tra tấn đối thủ mới thú vị.
Cũng may hắn còn có thể tham gia đại hội tỷ thí tông môn toàn đại lục không lâu sau.
Có tiểu sư muội ở đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất vui vẻ và đặc sắc.
Haizz, sớm biết vậy đã tu luyện chậm lại rồi, như vậy hắn đã có thể sớm tiến vào Địa Uyên bí cảnh này, cùng tiểu sư muội náo loạn một phen.
Ngụy Tinh Châu có chút hối hận.
Lúc này, còn có một người có tâm trạng tương tự hắn: Trần Linh.
Trần Linh nhìn đám người mặc cho lốc xoáy hút lên, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc thật.
Bây giờ đã không còn cơ hội cướp đoạt vật tư và cơ duyên mà đám người này mới kiếm được nữa rồi.
Trong lúc mọi người mất hết sức chiến đấu, lốc xoáy đột nhiên nổi điên.
“Vù vù vù!”
“Ầm ầm ầm!”
Sau vài tiếng chói tai, lốc xoáy điên cuồng xoay tròn với tốc độ nhanh nhất, cuốn tất cả mọi thứ bị hút lên trời thành một đoàn.
Uy lực quá lớn, ngay cả Ngụy Tinh Châu Kim Đan kỳ cũng không thể phản kháng.
Nghiêm Phong sốt ruột kêu ầm ĩ: “Mẹ kiếp, cái Địa Uyên rác rưởi gì thế này, lúc chúng ta bị hút vào đâu có mạnh như vậy!”
“Đây là muốn lừa chúng ta vào đây giết chết sao? Chúng ta còn có thể ra ngoài được không!”
Mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, khó chịu kêu la thảm thiết.
Vô số đá vụn, gỗ vụn, người, linh ma thú các loại bị cuốn vào tâm xoáy.
Mấy người rất nhanh đã bị thương nhẹ bên ngoài.
“Yến Hắc, hộ tráo, hộ tráo!”
Yến Hắc lập tức biến thành một quả cầu lớn trong suốt, bảo vệ tất cả mọi người bên trong.
Trần Linh thừa cơ lấy ra mấy lá bùa oxy, giải phóng oxy, tránh cho mọi người chết ngạt.
Vài phút sau, cơn xoáy bắt đầu tách các vật thể lạ.
Chỉ nghe một tiếng “ầm” vang dội, tất cả những gì không thuộc về Địa Uyên đều bị phun ra ngoài.
Địa Uyên vừa nhổ ra, lối ra của bí cảnh thử luyện lập tức mở ra, một đám người bị tống thẳng ra ngoài.
Đương nhiên, những gì thuộc về Địa Uyên, dù chỉ là một mẩu gỗ vụn cũng không nhả ra.
Khó chịu nhất là những sinh vật thuộc về Địa Uyên, chúng bị hút lên trời quay vô số vòng, rồi bị ném mạnh xuống đất.
Kẻ nào may mắn thì sống sót, kẻ nào xui xẻo thì chết ngay tại chỗ.
Khổ không?
Đắng hơn cả hoàng liên.
Đến lúc này, tất cả đệ tử tiến vào bí cảnh thí luyện và Địa Uyên đều bị tống ra ngoài.
Đám người Trần Linh nhờ Yến Hắc bảo vệ, lăn xa gần trăm mét.
Về phần những người khác, ai nấy đều bị thương tích nặng nhẹ khác nhau.
Thảm.
Quá thảm rồi.
Người của các đại tông môn và tiên môn lập tức dẫn đội tìm đến, tìm người của mình, người thì chữa trị, người thì thu xác.
Chuyến đi Địa Uyên này thu hoạch ít ỏi, thương vong khó tránh khỏi.
Thu hoạch ít đi vì Trần Linh.
Thương vong cũng ít đi nhờ Trần Linh.
Bởi vậy, vừa yêu vừa hận Trần Linh.
Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán thấy đám người Trần Linh bị quả cầu lớn bọc lăn ra, lập tức không ngồi yên được.
“Vút!”
“Vút!”
Hai người cùng nhau lao tới, ngăn quả cầu lớn tiếp tục lăn.
Yến Hắc giải trừ hình thái, mọi người cuối cùng cũng hít thở không khí trong lành.
Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán lập tức túm lấy Trần Linh, mỗi người một bên, mở miệng hỏi.
“Linh Tể, con không sao chứ?”
“Linh Linh, con có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tần Ngự Tu trở tay đút ngay một viên Phục Nguyên Đan vào miệng Trần Linh, Hùng Kinh Đán thì tìm người hệ chữa trị đến xử lý vết thương ngoài da cho nàng.
Đến cả cơ hội mở miệng cũng không cho Trần Linh, hai người bọn họ đã mỗi người một bên nắm lấy tay Trần Linh, bắt đầu vận chuyển linh lực, dò xét xem ngũ tạng lục phủ của nàng có bị thương hay không.
Sau khi xác định không có chút vấn đề nào, cả hai mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Thật đúng là một phen hú vía.
Cũng may nha đầu không sao.
Những người còn lại của Diệu Thiên Tông nhìn một màn này, nhất thời cạn lời.
“…”
“…”
Đệ tử các phong khác và đám tiểu tử Kiếm Phong kia không bị thương chắc? Sao không ai quản bọn họ vậy?
Ít nhất cũng phải giả vờ quan tâm vài câu chứ! Thế mà liếc mắt nhìn cũng không thèm.
Bọn họ còn tưởng rằng tông chủ và Tần Ngự Tu trầm ổn bình tĩnh lắm, giờ xem ra, tất cả chỉ là giả vờ.
Nếu hai người họ mà vào được bí cảnh, e là đã sớm xông vào rồi.
Triệu Trường Thanh nhìn hành động của Hùng Kinh Đán, trong lòng vô cùng bất bình.
Thường Nhạc nhà ông ta rõ ràng yếu đuối hơn Trần Linh vô số lần, cũng chẳng thấy đối phương quan tâm lấy một lời, đúng là thiên vị đến tận trời rồi.
Dù gì thì Cố Thường Nhạc cũng đã có được kỳ ngộ, Triệu Trường Thanh đương nhiên không thấy ả kém cỏi.
Ông ta chỉ cảm thấy Hùng Kinh Đán này vô cùng ghê tởm.
Triệu Trường Thanh trong lòng không thoải mái, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, cố gắng dỗ dành Cố Thường Nhạc.
Ông ta xoa đầu Cố Thường Nhạc, ả lập tức nhào vào lòng ông ta khóc lớn, cứ như thể phải chịu ủy khuất tày trời.
“Sư tôn, ta cứ tưởng ta không bao giờ gặp lại người nữa, hu hu hu…”
Triệu Trường Thanh rất muốn nói “ngoan, đừng khóc”, nhưng ông ta không thể phá vỡ chú cấm ngôn.
Ngô Giang nhìn dáng vẻ thân mật của họ, trong đầu toàn là những âm thanh rên rỉ của Cố Thường Nhạc phát ra từ Điệp Quật.
“…”
Xong rồi.
Hắn ta không thể đối diện với sư tôn và tiểu sư muội nữa.
Hắn ta quay đầu đi, lại nhìn thấy Trần Linh.
Tim bắt đầu đập dữ dội.
“…”