Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
Chương 11-15
Nói rồi, Trần Linh vãi một nắm hạt giống cỏ khô ác ma đã được rót linh lực xuống đất.
Ngay giây sau, đám đệ tử Vạn Trận Phong đồng loạt bị cỏ khô ác ma điên cuồng sinh trưởng bao vây, Trần Linh lấy ra Yến Hắc vung về phía bọn họ.
“Trói chúng lại cho ta, ta sắp rơi rồi.”
Vút vút vút!
Một đám người lập tức bị Yến Hắc trói thành đệm thịt.
Hạt giống cỏ bông mây vừa ném xuống, lập tức bám rễ vào đám cỏ khô ác ma, hút lấy linh lực của đệ tử Vạn Trận Phong mà điên cuồng sinh trưởng, chỉ trong vài nhịp thở đã biến thành những đám mây trắng muốt mềm mại.
“Nhảy lên!”
Hai mắt Nghiêm Phong sáng lên, nhào tới.
Địch Kiên Bỉnh cũng không khách khí, dồn sức nhảy về phía đó.
Hai tháng nay, hắn nghe Nghiêm Phong kể lể thêm mắm dặm muối vô số chuyện bực mình của Trần Linh ở sư môn cũ, tự nhiên cảm thấy người Vạn Trận Phong chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Hắn rất thích làm những việc giúp sư muội xả giận thế này.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Một combo ba phát liên tiếp, đám đệ tử Vạn Trận Phong ở dưới kêu la thảm thiết.
Vẻ mặt Cố Thường Nhạc, Thanh Minh, Ngô Giang tái mét.
Không đau lắm, nhưng mà mất mặt quá đi!
Triệu Trường Thanh đứng bên trái Hùng Kinh Đán, mặt mày đen sầm lại.
Sỉ nhục!
Đây quả thực là sỉ nhục trắng trợn!
Giờ khắc này, Triệu Trường Thanh cảm thấy Trần Linh như đang cưỡi trên cổ mình mà quạt tai liên tục.
Vừa uất ức vừa nhục nhã!
Gân xanh trên trán Triệu Trường Thanh nổi lên, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ tan.
Lão ta thật không ngờ trong đời mình lại gặp người thứ hai khiến lão ta tức đến mức muốn nổi điên.
“Trần Linh!” Lão ta lạnh lùng gọi, vẻ mặt âm u.
Trần Linh lập tức nhảy xuống khỏi đám cỏ bông, gãi đầu cười hề hề với Triệu Trường Thanh:
“Khéo ghê, Triệu phong chủ.”
“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nha, ta cảm động đến phát khóc luôn đó, nếu không có người của Vạn Trận Phong các ngươi ở đây, chắc hôm nay sư huynh đệ ta nở hoa mông hết rồi.”
“Tình đồng môn Trần Linh xin ghi nhớ trong lòng, sau này phải giúp đỡ nhau nhiều hơn nha.”
Trần Linh cười rạng rỡ.
Triệu Trường Thanh ghê tởm muốn chết, thêm việc chợt nhớ ra lần trước bị đống cỏ ác ma trói cũng là do nàng giở trò, giờ lão ta chỉ hận không thể lột da rút gân Trần Linh.
Thì ra là do nàng giở trò quỷ!
Triệu Trường Thanh tự trọng rất cao, lại thêm lão ta là trưởng bối, không tiện làm khó Trần Linh trước mặt mọi người, nên giờ đã tức đến phát run.
Tần Ngự Tu nhìn Triệu Trường Thanh tức giận đến run rẩy, cảm thấy vô cùng thoải mái, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Chậc, không ngờ nha, con bé phản nghịch này đúng là bảo vật nhân gian.
Thanh Minh không thể nhịn được nữa, một kiếm chém tan đống cỏ khô ác ma, lao thẳng về phía Trần Linh.
“Con ranh kia, xem hôm nay ta có giết chết ngươi không!”
Địch Kiên Bỉnh thấy vậy, lập tức xông lên ngăn cản.
“Muốn làm tổn thương sư muội nhà ta, phải xem ta có đồng ý không đã.”
Thanh Minh và Địch Kiên Bỉnh đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng về thể lực và kiếm thuật thì Địch Kiên Bỉnh chiếm ưu thế hơn, thêm vào đó hắn có sức mạnh hơn người, Thanh Minh bị áp chế liên tục lùi về sau.
“Thật quá đáng!”
Ngô Giang giận dữ hét lên, xông lên định giúp Thanh Minh, nhưng còn chưa kịp hành động, Hùng Kinh Đán đã ra tay.
Hùng Kinh Đán vung tay lên, hai người liền bị một trận cuồng phong cưỡng ép tách ra.
“Hồ đồ!”
“Đến lúc nào rồi còn gây chuyện thị phi bên ngoài, mau vào bí cảnh đi!”
Ngô Giang nhổ một bãi nước bọt, bắt đầu lý luận:
“Tông chủ, rõ ràng là bọn họ sai trước, cố tình gây sự.”
“Dưới kia nhiều người như vậy, Trần Linh sao lại cứ nhằm người của đỉnh chúng ta mà bắt làm đệm thịt? Nói không cố ý, ai tin cho được!”
Hùng Kinh Đán ngập ngừng hai giây, liếc nhìn Trần Linh.
Lòng lão hướng về Trần Linh, nhưng nàng nhằm vào quá rõ ràng rồi, dù gì mình cũng là một tông chủ, muốn bê đệ tử cũng phải lén lút chứ!
Đúng lúc Hùng Kinh Đán không biết nói sao, Trần Linh cười nói:
“Sư huynh nói gì vậy, chúng ta đều là người Diệu Thiên Tông, đồng môn giúp đỡ nhau là phải mà?”
“Hơn nữa, ta cũng đâu có làm các vị đổ máu mất thịt, dùng chút linh lực của các vị cứu mạng chúng ta thì sao, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta đâu có nhằm vào ai, rõ ràng là đang tích đức cho các vị đó!”
“Ngươi! Ngươi!”
Ngô Giang nghẹn ứ.
Lời này, chẳng phải là những đạo lý lớn mà bình thường bọn họ dùng khi lấy đồ của Trần Linh sao!
Ngô Giang chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Trần Linh dùng những lời này để đáp trả mình, cái cảm giác này thật kinh tởm.
Hùng Kinh Đán khẽ hắng giọng, lập tức theo bậc thang Trần Linh đưa cho mà bước xuống.
“Trần Linh nói không sai, mọi người đều là người cùng một tông môn, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.”
“Hơn nữa, các ngươi cũng có sao đâu, bớt giở trò cho ta, mau vào bí cảnh đi.”
Ngô Giang tức đến mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, không thốt nên lời.
Cảnh này, trò này, chuyển biến này, chẳng phải là những lời mà sư tôn và các sư huynh đệ từng dùng để phản bác Trần Linh sao!
Ngô Giang ấm ức không thôi, nhưng dù sao Hùng Kinh Đán cũng là tông chủ một môn, người ta đã lên tiếng, mình cũng không tiện ép nữa, dù ấm ức cũng chỉ có thể nhịn, nén. Mặt mày tái mét.
Tương tự, sắc mặt của mấy đệ tử thân truyền Vạn Trận Phong kia cũng chẳng khá hơn là bao, ai nấy đều như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Con tiện nhân này, tốt nhất là đừng để chúng bắt được sau khi vào bí cảnh.
Ngay cả Cố Thường Nhạc nổi tiếng là người hiểu chuyện, ngoan ngoãn, dễ mến, lúc này cũng bĩu môi, vẻ mặt như thể chịu phải uất ức tày trời, nhìn Trần Linh với ánh mắt đầy oán hận.
Ả luôn cảm thấy Trần Linh như biến thành một người khác, trước kia rõ ràng là người lặng lẽ, âm thầm cống hiến tất cả cho ả, không một lời oán hận, nhưng bây giờ…
Ả lặng lẽ cúi đầu che giấu vẻ u ám, tay tự nhiên nắm lấy tay Thiệu Cảnh Minh đang đứng bên cạnh.
“Sư huynh… Trần Linh chỉ làm bẩn quần áo của muội thôi, chút linh lực kia cũng chẳng đáng là bao, chúng ta không náo nữa, vào bí cảnh trước đi.”
Thiệu Cảnh Minh vừa thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của ả, lập tức đau lòng không thôi.
Mấy ngày trước Thiệu Cảnh Minh xuống núi lịch luyện, khi trở về đã nghe các sư huynh đệ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Trần Linh rời khỏi sư môn ngày hôm đó, giờ phút này hắn ta coi Trần Linh như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, hận ý chỉ tăng chứ không giảm.
Hắn ta xoa đầu Cố Thường Nhạc đầy thương xót, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Linh:
“Đúng, mọi chuyện cứ đợi chúng ta vào bí cảnh rồi tính.”
Thù mới hận cũ hôm nay phải tính hết một lượt!
Hôm nay mà không đòi lại được chỗ này, hắn ta không thèm họ Thiệu nữa!
Kiếm Phong ở đây chỉ có mỗi Tần Ngự Tu là thực lực kinh người, còn lại đều là cặn bã, lát nữa vào bí cảnh rồi, còn không phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.
Chỉ cần không giết người, mấy kẻ luyện khí như Trần Linh, hắn ta động nhẹ ngón tay cũng đủ khiến nàng ta sống dở chết dở.
Trần Linh không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt hắn ta, giơ tay lên, hướng đối phương dựng ngón giữa.
Ngón giữa ngoắc ngoắc hai cái: “Hoan nghênh các người đến kiếm chuyện với ta nha.”
Thiệu Cảnh Minh lạnh lùng nhìn ngón giữa của nàng, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Hắn ta có cảm giác, ngón giữa này không mang ý nghĩa tốt đẹp gì.
Nghiêm Phong thấy sắc mặt Thiệu Cảnh Minh khó coi, lập tức chạy đến bên cạnh Trần Linh, bắt chước nàng dựng ngón giữa một cách ra vẻ.
“Có bản lĩnh thì nhào vô đây!”
“Ngươi!”
Ngô Giang tính tình nóng nảy, xông lên định đánh người, Thiệu Cảnh Minh nhanh tay ngăn lại.
“Vào bí cảnh trước.”
Nói rồi, hắn ta kéo mạnh người kia vào, trước khi vào bí cảnh còn không quên trừng mắt nhìn Trần Linh và những người khác.
Thanh Minh lạnh lùng liếc nhìn Trần Linh một cái, rồi dẫn theo Cố Thường Nhạc và các đệ tử thân truyền khác tiến vào bí cảnh.
Người của các ngọn núi khác thấy vậy, cũng lục tục lên đường.
So với đám người đông đúc, hùng hậu kia, Kiếm Phong lại càng thêm thảm hại.
Trong số các đệ tử ở ngọn núi của họ, chỉ có ba người ở kỳ Trúc Cơ trở xuống là Trần Linh, Nghiêm Phong và Địch Kiên Bỉnh.
Khi ba người chuẩn bị đi theo đại đội thì Tần Ngự Tu đột nhiên chú ý thấy trên đầu Địch Kiên Bỉnh có một vầng sáng vàng rất nhạt.
Tần Ngự Tu thấy kỳ lạ, ngưng thần nhìn kỹ, hóa ra là một con linh xà nhỏ xíu, bé như con sâu!
Bá chủ đầm lầy đã sinh sản rồi ư?
Thảo nào hai tháng trời không thấy mấy đứa nhóc này ló mặt, hóa ra là ở trong đó âm thầm làm chuyện lớn, không hổ là đồ nhi ngoan của ông.
Nhưng chuyện này không tiện nói với bọn nhóc ngay bây giờ, ông chỉ có thể nén lại niềm vui sướng trong lòng, khẽ hắng giọng:
“Sau khi vào trong, các con cứ tự nhiên chơi đùa, tài nguyên và bảo vật bên trong rất nhiều.”
“Lần thử luyện này chỉ xem xét mức độ hoạt động, trong bí cảnh có bố trí đá lưu ảnh và đá truyền âm ở mọi nơi, các con chú ý một chút.”
Nghe vậy, ánh mắt của Nghiêm Phong và Trần Linh lập tức sáng lên.
Lời nói này của sư tônvđâu chỉ có một tầng ý nghĩa!
Mọi người đâu phải kẻ ngốc, sao nghe không hiểu ý của Tần Ngự Tu.
Chẳng phải là nói, chỉ cần là đồ trong đó, bất kể là bảo vật trên người người, hay là thiên tài địa bảo và tài nguyên linh thú đều có thể cướp đoạt, hái lượm.
Triệu Trường Thanh nghe Tần Ngự Tu nói vậy, lập tức lạnh lùng lên tiếng:
“Có năm nào mà đệ tử Kiếm Phong các ngươi lành lặn đi ra từ bí cảnh thử luyện của tông môn chưa?”
“Ba người bọn họ thế đơn lực mỏng, vào trong không bị ức hiếp đã là tốt lắm rồi, còn muốn để bọn họ đi cướp đoạt tài nguyên, quả thực là si nhân nói mộng.”
Triệu Trường Thanh cười khẩy.
Các phong chủ và trưởng lão của những ngọn núi khác cũng đồng tình, thậm chí có người còn nhìn ba người Trần Linh với ánh mắt đồng cảm.
Ai bảo không phải, người còn chưa vào đã đắc tội hết thảy đệ tử Vạn Trận Phong.
Vạn Trận Phong chuyên tu trận pháp, trận pháp biến hóa khôn lường, vô cùng khó đối phó.
Trận pháp chia làm họa trận và bố trận.
Vẽ trận cần linh lực thúc đẩy, bày trận lại chỉ cần một bước chân lên khu vực chỉ định là có thể khởi động.
Đừng nói là đám tiểu bối mới vào đời, ngay cả người tu vi cao thâm, nhiều khi cũng bất cẩn mà chịu thiệt, ba đệ tử Kiếm Phong này sau khi vào trong có lẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Tần Ngự Tu lại không cho là vậy: “Ai mà biết được.”
Dù sao ông rất xem trọng Trần Linh.
Đứa bé Trần Linh này, khôn ranh lắm, hơn nữa ông có trực giác: Trần Linh vẫn luôn che giấu thực lực.
Lần này sư huynh muội có thể từ dưới mí mắt con linh xà ngàn năm mà cuỗm được con linh xà nhỏ trốn thoát, chắc hẳn nàng có công lớn.
“Mấy đứa nhóc, vào trong cứ việc gây sự, trời sập xuống có sư tôn ta chống đỡ, đi đi!”
Nói rồi, ông một cước đá mấy người vào trong bí cảnh.
Mấy người chỉ thấy trước mắt một trận hoa mắt chóng mặt, rồi xuất hiện ở trong bí cảnh, hơn nữa đã bị ngẫu nhiên phân tán khắp nơi.
Trần Linh rơi vào một vũng linh đàm trong vắt thấy đáy, Nghiêm Phong và Địch Kiên Bỉnh đã không biết đi đâu.
Nàng từ linh đàm bơi ra, lập tức dùng một tấm hong khô phù lên người, lúc này mới thấy thoải mái hơn chút.
Người bên ngoài thấy nàng động tay là dùng linh phù, không khỏi lắc đầu.
Đứa bé này từ khi bị Tần Ngự Tu mang đi, chỉ học được thói phô trương lãng phí, linh phù quý giá như vậy, mà nàng lại tiêu xài như thế, chậc chậc.
Trong bí cảnh, mọi người đã bắt đầu hành động, nhưng phần lớn đều vô cùng cẩn thận, chỉ có Trần Linh là táo bạo nhất.
Kiếp trước Trần Linh đã từng đến bí cảnh này, còn sống sót ở đây gần một tháng, đối với môi trường xung quanh khá quen thuộc, cũng biết nơi nào có đồ tốt.
Lúc này, Trần Linh trực tiếp bảo Yến Hắc chở mình đến Vạn Điệp Động.
Trần Linh nhắm đến máu của Điệp Hậu.
Máu của Điệp Hậu có thể luyện chế thành hồng mặc để vẽ phù, vừa đẹp, vừa hữu dụng lại vừa thú vị, linh phù được vẽ bằng loại mực này có ảo ảnh, có thể mê hoặc, trêu đùa đối thủ, một lọ có thể dùng được vài năm.
Trần Linh vừa đến Vạn Điệp Động, Cố Thường Nhạc, Thiệu Cảnh Minh, Ngô Giang và những người khác đã đuổi theo.
“Đứng lại!”
Trần Linh quay đầu lại, thấy Thiệu Cảnh Minh và Ngô Giang khí thế hung hăng đi về phía nàng, Cố Thường Nhạc mặc váy lụa màu hồng phấn, nước mắt lưng tròng, cau mày đuổi theo phía sau, giọng nói nũng nịu ngăn cản bọn họ.
“Nhị sư huynh, Tam sư huynh, ta đã nói ta chịu chút ủy khuất cũng không sao, sao các huynh còn đuổi theo tiểu sư tỷ tới đây?”
“Tiểu sư tỷ đã vì ta mà rời khỏi sư môn rồi, ta không muốn thấy nàng bị tổn thương nữa…”
Thiệu Cảnh Minh và Ngô Giang đi cũng không nhanh, nhưng ả cứ đi năm bước lại dừng hai bước, nên không đuổi kịp hai người.
Lúc này, Cố Thường Nhạc đã đỏ bừng cả mặt, không biết là vì sốt ruột hay là mệt.
Trần Linh thấy dáng vẻ yếu đuối giả tạo của ả ta thì bật cười.
“Câm miệng đi, ai là tiểu sư tỷ ‘oan chủng’ nhà ngươi? Tốt nhất là mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, ta bây giờ đã đổi sư môn rồi.”
“Còn nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng cầu xin cho ta, ngươi càng cầu xin ta càng thảm.”
Vẻ mặt Cố Thường Nhạc đau khổ nhìn nàng, đôi môi anh đào run rẩy mấp máy hồi lâu, mới thốt ra được một câu:
“Không phải, ta không ngờ Nhị sư huynh lại dùng thuật truy tung. Ngươi… Mấy hôm trước ngươi lấy lại đồ từ chỗ ta, trên đó có khí tức của ta, hắn nhổ một sợi tóc của ta để truy tìm nên mới tìm tới đây, ta thật sự đã cố hết sức rồi.”
Trần Linh thấy bộ dạng đó của ả ta thì bực mình, không nhịn được trợn trắng mắt:
“Ngươi đang diễn trò gì vậy?”
Cố Thường Nhạc không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng cũng biết chắc chắn không phải lời hay, tức đến đỏ cả vành mắt.
Thiệu Cảnh Minh thấy Cố Thường Nhạc đỏ mắt, lập tức kéo người ra sau lưng che chở, như thể sợ Trần Linh nuốt sống ả ta vậy.
Thiệu Cảnh Minh lạnh lùng nhìn Trần Linh, mắng:
“Đồ súc sinh, sư muội giúp ngươi nói chuyện mà còn không biết điều à?”
“Nàng ấy bị cô sỉ nhục trước mặt mọi người mà vẫn giúp ngươi nói chuyện là vì muội ấy người đẹp nết na, biết điều thì mau vứt vũ khí xuống, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đi! Đừng ép ta phải động tay!”
Ngô Giang cũng hùa theo sủa bậy:
“Bây giờ lập tức giao hết Hư Linh Thảo và những thứ tốt trên người ngươi ra đây, chúng ta còn có thể xem thái độ ngươi không tệ mà để lại cho ngươi một cái xác toàn vẹn, nếu không thì ngươi sẽ phải chịu khổ!”
Trần Linh nghe vậy thì bật cười.
Đến vừa lúc, nàng vừa hay cũng đang cần vài bia đỡ đạn để vào Vạn Điệp Động.
Trần Linh không nói hai lời, lấy ngay túi càn khôn của mình ra.
Ngay giây tiếp theo, đủ loại linh quả và linh thảo hiện lên đầy không trung.
Mấy người kia vô cùng kinh ngạc.
Trần Linh lại mang theo nhiều đồ tốt như vậy!
Cố Thường Nhạc nhìn đống thiên tài địa bảo kia, không khỏi động lòng, khóe miệng càng thêm tươi cười.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dù Trần Linh tức giận bỏ sư môn, nhưng trong xương cốt vẫn sợ các sư huynh, nói cho cùng, những thứ này của Trần Linh cuối cùng cũng phải vào túi ả.
Thiệu Cảnh Minh đắc ý hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”
Nói rồi, hắn ta vươn tay muốn cướp lấy túi Càn Khôn của Trần Linh.
Ngay khi tay vừa chạm vào túi Càn Khôn, Trần Linh kích hoạt trận dịch chuyểntrên túi.
Một luồng lực hút mạnh mẽ ập đến, Thiệu Cảnh Minh trực tiếp bị hút vào trong trận dịch chuyển.
Ngô Giang thấy vậy, mắt nhanh tay lẹ xông lên định túm lấy hắn ta, nhưng không những không túm được người mà còn tự nộp mình vào tròng.
“Bịch!”
“Bịch!”
Hai tiếng vang giòn giã, trong sơn động lại vang lên hai tiếng thét chói tai và tiếng mắng chửi.
“A!”
“A!”
“Đồ độc phụ! Đồ súc sinh! Ngươi dám chơi xấu, Trần Linh, con tiện nhân nhà ngươi, chơi không lại thì bảo!”
“Ngươi chờ đó cho ta, hôm nay không chơi chết ngươi, tên Thiệu Cảnh Minh này từ nay về sau viết ngược lại!”
“Sư huynh mau chạy, đàn bướm kéo đến kìa!”
“A a a!”
Trong sơn động một trận ồn ào náo nhiệt.
Ngoài cửa động, mặt Cố Thường Nhạc trắng bệch, theo bản năng lùi về sau.
Trận pháp!
Trần Linh lại học được cả chuyển di trận pháp! Là từ khi nào vậy!
Trần Linh nheo mắt cười với Cố Thường Nhạc, nụ cười hòa ái hết mức.
“Ôi chao, các sư huynh của ngươi không cẩn thận rơi vào động rồi kìa.”
“Ngươi là tiểu sư muội xinh đẹp, tốt bụng, dịu dàng, chu đáo, trọng tình trọng nghĩa của Vạn Trận Phong, chắc sẽ không bỏ mặc họ ở đây đâu nhỉ?”
Sắc mặt Cố Thường Nhạc vô cùng khó coi.
Bên ngoài bí cảnh có một đám trưởng lão đang thông qua lưu ảnh thạch và truyền âm thạch theo dõi nhất cử nhất động bên trong, nếu ả ta bỏ đi, hình tượng tốt đẹp mà ả ta khổ cực gây dựng chẳng phải sẽ sụp đổ sao?
Cố Thường Nhạc nghiến răng, rút tiên kiếm ra định đánh nhau với Trần Linh.
“Trần Linh, ngươi quá đáng lắm rồi!”
Kết quả, ả ta còn chưa kịp động thủ, đã nghe thấy Trần Linh cười khẽ:
“Ngươi muốn đánh nhau à? Tinh lực dư thừa không có chỗ xả phải không?”
“Đến đây, ta giúp ngươi tìm chỗ xả.”
Trần Linh lướt nhanh đến trước mặt ả, tốc độ nhanh đến mức Cố Thường Nhạc không kịp né tránh.
“Đi đây!”
Trần Linh vung chân đá Cố Thường Nhạc vào Vạn Điệp Động.
Một cước này của Trần Linh đá Cố Thường Nhạc bay xa mấy chục mét, tiếng kêu thảm thiết vô cùng.
Bên ngoài bí cảnh, Triệu Trường Thanh thấy đệ tử tâm đắc nhất của mình bị đá bay, tức giận đập bàn đứng dậy.
“Súc sinh!”
Lão ta vung tay áo, mặt mày xanh mét nói với Hùng Kinh Đán:
“Tông chủ, Trần Linh đây là đẩy đồng môn vào chỗ chết, hành vi ác liệt như vậy, ta đề nghị phái người vào trong bắt nó ra ngay!”
“Nó dùng pháp bảo và mấy trò gian để hãm hại người khác, các ngươi xem được, ta thì không xem được!”
Nói xong, Triệu Trường Thanh định xông vào bí cảnh, Tần Ngự Tu thấy vậy, tiện tay ném một lá bùa phong bế vào lối vào bí cảnh.
Bùa phong bế vừa biến mất, lối vào bí cảnh lập tức đóng sầm lại.
“Tần Ngự Tu!”
Triệu Trường Thanh tức giận đến mặt mày tím tái, sát khí ngút trời.
Mấy cái bí cảnh này, cái nào mà chẳng như cái nào, cửa vào một khi đóng lại, trong thời gian ngắn không thể mở ra được.
Tần Ngự Tu chán chường ngoáy ngoáy lỗ tai, mở miệng là một tràng thao thao bất tuyệt:
“Đương nhiên là ngươi nhìn không nổi rồi, dù sao thì con cưng nhà ngươi bị nhóc nhà ta đá bay mà!”
“Thực lực không đủ thì dùng chiến thuật có sao? Ta còn chưa nói đám nhóc đỉnh của các ngươi lấy nhiều hiếp ít đấy.”
“Ngươi mà thấy chướng mắt, thì tự mà trang bị cho đồ đệ nhà ngươi vài món pháp bảo đi, không có bản lĩnh đó thì ngoan ngoãn ngậm mồm chó ngồi một bên mà xem.”
Ngay giây sau, Tần Ngự Tu đổi giọng, nở một nụ cười gian xảo:
“Mà này, ngươi cũng che chở con bé đồ đệ quá đấy? Lần trước vì cây Hư Linh Thảo mà đánh nhau với ta nửa tháng trời, giờ lại vì nó mà phá hoại quy tắc bí cảnh.”
“Người không biết còn tưởng ngươi có ý đồ đen tối gì với đồ đệ đấy.”
Triệu Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Nhổ vào! Chỉ có loại cầm thú như ngươi mới có ý đồ bẩn thỉu với đồ đệ thôi!”
Lão ta rút kiếm định cắt lưỡi Tần Ngự Tu.
Các phong chủ đã quen với việc họ gặp nhau là cãi nhau, chỉ lạnh lùng đứng xem.
Ngược lại, Hùng Kinh Đán thấy họ sắp đánh nhau, liền lấy ra hai sợi dây trói tiên trói hai người lại, tiện thể niệm thêm hai câu cấm ngôn. Thế là, cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh.
Hùng Kinh Đán liếc xéo họ: “Tập trung lại, lo mà xem xét độ năng động và cách chiến đấu của các đệ tử, cuộc thử luyện này liên quan đến bí cảnh toàn tông môn nửa năm sau, biết hai người có ân oán, nhưng ráng mà nhịn.”
“Trên người các đệ tử đều có ngọc giản bảo mệnh, nếu gặp nguy hiểm, tự khắc sẽ tự động bị đẩy ra khỏi bí cảnh.”
Nói đến đây, Hùng Kinh Đán mới nhớ ra Trần Linh và những người khác khi vào bí cảnh không mang theo ngọc giản bảo mệnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nếu Trần Linh xảy ra chuyện gì bất trắc…
Thôi vậy, đây chỉ là một bí cảnh nhỏ bình thường, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Lão dẫn các phong chủ và trưởng lão tiếp tục theo dõi tình hình trong bí cảnh.
Trong động Vạn Điệp, Thiệu Cảnh Minh vừa thấy tiểu sư muội bị đá văng từ bên ngoài vào, lập tức chạy tới ôm nàng vào lòng.
“Bùm!”
Một lực va chạm cực lớn ập đến, hắn ta ôm chặt Cố Thường Nhạc, cả hai đập mạnh vào vách đá, không kịp dùng linh lực giảm xóc.
“Rắc!”
Xương bả vai hắn ta lập tức gãy rời.
Mẹ kiếp, con nhỏ Trần Linh kia lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy, nó ăn thịt trâu rừng mà lớn hả?!
Đương nhiên Trần Linh không có sức mạnh lớn đến thế, đây chỉ là đặc tính “xuất lực gấp trăm lần” của đôi giày chạy nhanh mà thôi, với Trần Linh, đây chỉ là một cú đá nhẹ bẫng.
Rất lâu sau, Cố Thường Nhạc trong lòng hắn ta mới khẽ hít một hơi, đau đớn ôm bụng, rên rỉ khe khẽ.
Hơi thở ả thơm tho, thân thể mềm mại, khiến mặt Thiệu Cảnh Minh đỏ bừng, tim đập loạn xạ, nhìn Cố Thường Nhạc xinh đẹp đáng yêu trong lòng, nghe tiếng rên rỉ mềm mại dễ nghe, hắn ta không khỏi tâm viên ý mã.
Ôm được sư muội rồi!
Nếu sư muội là đạo lữ của hắn ta thì tốt biết bao!
Thiệu Cảnh Minh vừa đau đớn vừa vui sướng, nhưng lũ linh điệp trong động không cho họ cơ hội thở dốc.
“Sư huynh, mau chạy!”
“Linh điệp đến rồi!”
Vốn dĩ mấy người gây ra động tĩnh đã không nhỏ, thêm việc Ngô Giang gào lên một tiếng, toàn bộ linh điệp trong động lập tức xuất động, bốn phía phục kích, đồng thời phong tỏa cửa động.
Linh điệp là loài sinh vật sống theo bầy đàn, riêng đội hình tấn công đã có vô số kiểu, chúng không lớn, nhưng có linh trí, vô cùng đoàn kết và thích hút máu tươi.
Trong giới linh thú, chúng là một sự tồn tại vô cùng khó nhằn và đáng sợ.
Ngô Giang vừa thấy cửa động bị phong tỏa, lập tức hoảng hốt.
“Sư muội, chẳng phải lần trước sư tôn đã cho muội mồi lửa tụ linh sao, linh điệp sợ lửa, muội mau dùng đi!”
Cố Thường Nhạc chưa từng tham gia bất kỳ trận chiến thực tế nào, đây cũng là lần đầu tiên ả tiến vào bí cảnh, thấy linh điệp thành đàn thành đống, chân đã nhũn ra, nào còn nhớ đến mồi lửa tụ linh?
Ả run rẩy, sợ hãi ôm chặt lấy Thiệu Cảnh Minh.
“Sư huynh, muội sợ quá…”
Thiệu Cảnh Minh cảm nhận được sự mềm mại trước ngực, mặt vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ như mông khỉ.
Hắn ta luống cuống tay chân, muốn lấy mồi lửa tụ linh trong túi Càn Khôn của Cố Thường Nhạc, nhưng sờ soạng một hồi vẫn không tìm thấy.
Ngô Giang ái mộ Cố Thường Nhạc đã lâu, thấy sư muội bị chiếm tiện nghi, tức đến chửi ầm lên.
Nhưng lúc này, đàn linh điệp đã ùa tới, hắn ta chỉ có thể liều mạng thúc giục linh lực để đối phó.
Một khắc sau, cuối cùng Ngô Giang cũng bố trí được một cái trận phòng ngự nhỏ, ngăn cách phần lớn linh điệp ra ngoài, nhưng bản thân vì bị linh điệp hút máu mà mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo.
Bên ngoài động, Trần Linh nhận thấy động im bặt tiếng, liền bắt đầu hành động.
Nàng thò tay vào túi Càn Khôn, lấy ra một nắm hỏa linh phù.
Linh lực vừa thúc giục.
“Vù vù vù!”
“Ầm——”
Lập tức, ngọn lửa đủ màu đỏ, xanh, vàng, lam, tím từ linh phù phun ra, càng cháy càng dữ dội, đám linh điệp chắn ở cửa động trong chốc lát đã bị thiêu thành tro tàn.
“Yến Hắc, tạo khiên chắn, loại trong suốt ấy.”
Yến Hắc biến hình lần nữa, trước khi linh điệp kịp tấn công đã biến thành một lớp khiên chắn trong suốt, bảo vệ Trần Linh.
Lũ linh điệp dốc hết sức lực cũng không thể tấn công Trần Linh.
Trần Linh chậm rãi bước vào, liền thấy Thiệu Cảnh Minh đang ôm Cố Thường Nhạc an ủi, còn Ngô Giang thì gắng gượng bảo vệ hai người dù thân thể không ổn.
Đến cả Trần Linh thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thán:
“Chà, một con liếm cẩu bự chảng!”
Ngô Giang tức đến nhảy dựng: “Ngươi mới là chó, cả sư môn nhà ngươi đều là chó!”
Trần Linh không nhanh không chậm bước tới, đứng ngoài trận phòng ngự xem náo nhiệt.
“Sư môn ta không có ai là liếm cẩu cả.”
“Ngươi nhìn ngươi kìa, người ta thì ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp, còn ngươi, đang liều mạng bảo vệ cho người ta thân mật đấy, liếm cẩu hạng nhất cũng không hèn mọn như ngươi.”
“Phì!”
Ngô Giang mặt đỏ tai hồng, không biết là do tức giận hay xấu hổ.
“Ngươi hiểu cái rắm gì, ngươi chỉ là ghen tị tiểu sư muội có người bảo vệ nên mới nói ra những lời hỗn xược đó!”
Hắn ta há miệng phun vào mặt Trần Linh, để bảo vệ chút tôn nghiêm đáng thương của mình.
Cố Thường Nhạc “oa” một tiếng khóc òa lên: “Tiểu sư tỷ, muội không cố ý đâu, lần đầu muội đến bí cảnh, sự đột biến này khiến muội rất sợ hãi, muội… lát nữa có lẽ muội sẽ thích ứng được…”
“Đúng đó! Đúng đó!”
Ngô Giang điên cuồng phụ họa: “Tiểu sư muội lần đầu vào bí cảnh, sợ hãi là điều đương nhiên, chúng ta làm sư huynh đương nhiên phải trông nom bảo vệ, ngươi tưởng ai cũng là loại ma đầu khát máu như ngươi chắc?”
Trần Linh đầy thâm ý “ồ” lên một tiếng:
“Vậy nên, hôm nay bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ liều chết bảo vệ Cố Thường Nhạc sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Nghe vậy, Trần Linh bật cười.
Nụ cười dần trở nên quái dị.
Trần Linh giơ tay, bắt đầu bày trận.
Ngô Giang chợt nhận ra nàng muốn gây chuyện, lập tức hét lớn về phía Thiệu Cảnh Minh:
“Đại sư huynh, Trần Linh đang bày trận, mau ngăn nàng ta lại!”
Ngô Giang gào to, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Trần Linh mang giày Tật Bộ, hơn nữa tốc độ bày trận của nàng quá nhanh, Thiệu Cảnh Minh ôm ấp mỹ nhân trong lòng, ban đầu còn luyến tiếc buông tay, đợi đến khi hắn ta muốn ngăn cản Trần Linh thì nàng đã bày xong một trận công kích.
Trần Linh bày là trận công kích, nhưng lại không giống với trận công kích truyền thống.
Là người tu tiên chuyên tu trận pháp, dù là Ngô Giang hay Thiệu Cảnh Minh, cả hai đều không hiểu pháp trận của nàng.
Thiệu Cảnh Minh xông tới định phá trận, nhưng người còn chưa chạm vào trận nhãn, từ trong pháp trận đã phun ra vô số thứ kỳ quái.
Binh khí, đao kiếm, cây mục, phế phẩm, đá lớn, thậm chí cả hài cốt động vật, cùng đủ loại uế vật… Cảnh tượng hỗn loạn khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Thiệu Cảnh Minh bị kiềm chế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Trần Linh lại liên tục bố trí mấy trận pháp công kích với trận nhãn không ngừng biến hóa.
Nàng vốn còn định tạo một pháp trận lợi dụng lỗi để thu hồi công kích tuần hoàn vô tận, nhưng lúc này, Yến Hắc bắt đầu gào thét trong thức hải của nàng.
“Ngươi nhanh lên đi tiểu tổ tông của ta, ta duy trì hình thái này rất tốn sức, nhiều nhất một khắc nữa là ta mềm nhũn ra đấy.”
Trần Linh không nhịn được nhíu mày thầm nghĩ: “Mày không được rồi, đồ chó con.”
Nàng còn có việc quan trọng phải làm, không rảnh rỗi lãng phí thời gian với đám người Cố Thường Nhạc.
Trần Linh lại tùy tay bố trí mấy trận công kích rồi đi về phía vị trí của Điệp Hậu.
Ngô Giang và Thiệu Cảnh Minh tức giận đến dựng tóc gáy, mở miệng mắng nàng.
“Trần Linh, ngươi có bản lĩnh đừng đi!”
“Tiện nhân đê tiện, có bản lĩnh ngươi đến trước mặt ta quang minh chính đại mà đánh!”
“Ngươi cứ đợi đấy, dù lão tử có đuổi đến chân trời góc biển cũng phải giết chết ngươi!”
Thiệu Cảnh Minh đã không còn để tâm đến cuộc thử luyện lần này, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn giết chết Trần Linh để hả giận, và giúp Cố Thường Nhạc trút giận.
Trần Linh ném một hòn đá nhỏ vào trận nhãn.
Ngay giây sau, trận phòng ngự mà Ngô Giang vất vả lắm mới bày ra đã bị phá tan.
Linh điệp thích hút máu người, cộng thêm trận chiến ác liệt vừa rồi đã kéo đủ cừu hận, trận pháp vừa vỡ, vô số linh điệp lập tức bay nhanh về phía bọn họ.
“A!!”
“Đừng qua đây!”
“Sư huynh cứu muội!”
Cố Thường Nhạc hoảng sợ kêu lên, khiến Thiệu Cảnh Minh đang định xông tới dạy dỗ Trần Linh phải quay lại bảo vệ ả ta.
Trần Linh nhanh chóng tiến lên phía sau đám linh điệp: “Yến Hắc, biến!”
Yến Hắc nhanh chóng khôi phục thành kiếm thân màu xanh băng, Trần Linh cầm nó đâm thẳng vào mi tâm Điệp Hậu.
Điệp Hậu là thủ lĩnh của vạn điệp, luôn phụ trách ở nhà sinh con, trước khi bị thương đều ở trong trạng thái mang thai sinh nở, dù trời sập cũng không quan tâm.
Nhưng một khi bị thương, Điệp Hậu sẽ nổi điên.
Điểm chí mạng của linh điệp nằm ở mi tâm, nhưng nhát kiếm này của Trần Linh lại không thuận lợi như tưởng tượng, như thể vướng phải thứ gì đó, không thể nào giết chết Điệp Hậu chỉ bằng một đòn.
Điệp Hậu vừa bị thương liền phát ra tiếng gầm đau đớn, năm sáu đôi cánh vỗ mạnh khiến Trần Linh bị hất văng ra xa mấy mét.
“Hít… hà!!!”
Con Điệp Hậu này có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, giờ phút này nổi giận, đám linh điệp trong động lập tức bay tới vây quanh nó với tốc độ nhanh nhất.
Điệp Hậu là thủ lĩnh tộc đàn, không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào, huống chi nó sắp sinh ra lứa linh điệp tiếp theo.
“Két… két… két!!!”
“Vù… vù… vù!!!”
Âm thanh Điệp Hậu phát ra the thé chói tai, đàn linh điệp lập tức thay đổi đội hình, cánh bỗng sáng lên, đôi cánh vốn mềm mại trong nháy mắt biến thành lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng lao về phía Trần Linh.
Lúc này, Trần Linh vẫn còn trên không trung, chưa chạm đất.
Ngô Giang thấy không còn con linh điệp nào ở lại mà đều chạy đi tấn công Trần Linh, lập tức vui mừng vỗ đùi.
“Đám linh điệp này thật có linh tính, ta thích!”
Ngô Giang đã nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Trần Linh bị linh điệp băm thành trăm mảnh.
Cố Thường Nhạc trong lòng cũng mừng thầm.
Nếu Trần Linh có mệnh hệ gì trong động, vậy pháp bảo, linh thảo, linh quả trên người nàng ta đều sẽ là của mình.
Thiệu Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng, ném ngay ba bốn túi Oánh trùng mà đám Linh Điệp yêu thích nhất về phía Trần Linh.
Đám Oánh trùng này là hắn ta vô tình có được khi xuống núi lần trước, vốn định mang đến đấu giá để đổi lấy chút linh thạch, nhưng giờ có cơ hội lấy mạng chó của Trần Linh, đương nhiên hắn ta sẽ không giữ lại.
Oánh trùng là thức ăn chính của linh điệp, hơn nữa sau khi nuốt còn giúp tăng tu vi, hiện giờ Thiệu Cảnh Minh vừa rải Oánh trùng ra, toàn bộ linh điệp đều phát cuồng.
Trần Linh nhìn đám linh điệp sát khí ngút trời, khóe miệng hơi cong lên.
“Tách!”
Nàng búng một tiếng giòn tan, trở tay lấy ra một tấm phù hoán vị.
Ngay giây tiếp theo, nàng và Ngô Giang đã đổi vị trí cho nhau.
Người bị linh điệp ngàn đao xẻ thịt đã biến thành Ngô Giang.
Lại là phù hoán vị! Trần Linh lấy đâu ra nhiều linh phù như vậy?
Bình thường cũng không thấy nàng vẽ phù gì, chẳng lẽ đều là mua sao?
“A!!!”
“Đau, đau quá!!”
“Cứu, cứu mạng, cứu mạng!”
“Đại sư huynh, tiểu sư muội, cứu ta với!”
Ngô Giang làm kẻ thế thân một cách bất ngờ, hắn ta chỉ cảm thấy thân thể mình chao đảo, còn chưa kịp hoàn hồn đã thay Trần Linh bị đàn linh điệp tấn công.
Linh điệp ngàn vạn, chỉ trong khoảng hai ba nhịp thở, Ngô Giang đã da tróc thịt bong, các đường gân mạch nông đều bị cắt đứt, vết thương ngày càng thêm nghiêm trọng.
Ngón tay, cổ tay, xương lông mày, xương hàm… những chỗ ít thịt đã thấy cả xương trắng.
Thiệu Cảnh Minh và Cố Thường Nhạc cũng ngơ ngác, không ai ngờ tới biến cố này.
Nhìn lại Trần Linh, nàng đã chạy đến trước mặt Điệp Hậu, vung kiếm chém tới tấp.
“Keng keng keng!”
“Choang choang choang!”
Công kích và phòng thủ của nàng phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn có thể đoán trước đòn tấn công tiếp theo của Điệp Hậu và né tránh. Một trận chiến diễn ra như nước chảy mây trôi.
Mỗi lần tấn công, nàng đều mang theo hàn khí băng lam và khí diễm hỏa hồng, đó là kết quả của sự giao thoa và luân chuyển giữa hai loại công pháp.
Người trong ngoài bí cảnh đều trợn mắt há hốc mồm.
Không có bản lĩnh Trúc Cơ hậu kỳ và thiên phú yêu nghiệt, không thể thi triển loại công kích này, khó ai có thể tưởng tượng, nó lại xuất phát từ một Luyện Khí tầng chín.
Hơn nữa, mọi người nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, trông thế nào cũng thấy Trần Linh không giống người lần đầu tham gia bí cảnh thí luyện thực chiến.
Trần Linh dựa vào kỹ xảo chiến đấu giằng co bất phân thắng bại với Điệp Hậu, nàng không thể chém được nó, nhưng đối phương cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.
“Bốp!”
Trần Linh búng tay lần nữa.
Lần này là đổi vị trí của Cố Thường Nhạc và nàng.
Cố Thường Nhạc vừa bị đổi chỗ, liền đối diện với cái miệng như chậu máu của Điệp Hậu, sợ hãi kêu thành tiếng.
“A!!!”
Thiệu Cảnh Minh thấy vậy, theo bản năng lao tới.
Nhưng hắn ta vừa dịch chuyển đến trước mặt Cố Thường Nhạc, Trần Linh lại búng tay.
Lần này là vị trí của Thiệu Cảnh Minh bị Trần Linh đổi.
Trần Linh một chân đá văng Cố Thường Nhạc sắp ngã vào lòng mình, thấp giọng mắng: “Xúi quẩy!”
Cố Thường Nhạc bị đá bay, ngã phịch xuống đất, váy áo lập tức dính đầy máu của Điệp Hậu.
Cố Thường Nhạc khi nào bị đối xử như vậy? Lúc này vừa tức vừa giận, chỉ thẳng vào mũi Trần Linh định mắng.
“Ngươi!”
Ả vừa mở miệng định phản bác, liền thấy Trần Linh một kiếm đâm vào bụng Điệp Hậu.
Phụt——
“Yến Hắc, phân ly!”
Yến Hắc tách ra một thanh kiếm khác, Trần Linh chộp lấy nó rồi nhảy lên đầu Điệp Hậu, nhắm ngay mi tâm mà đâm xuống.
“Hống hống hống!”
“Ô hi hi hi!!”
Điệp Hậu phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, “bộp” một tiếng ngã xuống đất.
“Yến Hắc, bảo vệ đầu.”
Yến Hắc và Trần Linh đã kết linh, Trần Linh chỉ cần nghĩ đến hình dạng của mũ trùm thì nó có thể biến ra ngay.
Vừa dứt lời, Yến Hắc đã biến thành một chiếc mũ trùm trong suốt, bao kín đầu nàng, không một kẽ hở.
Trần Linh đạp văng Điệp Hậu, lấy túi nạp thủy ra hứng máu của nó.
Điệp Hậu vừa chết, Vạn Điệp Động lập tức bị bao phủ bởi màn sương máu mờ mịt, vô số linh điệp mất đi sinh khí, rơi lả tả, mọi thứ trước mắt mọi người càng lúc càng trở nên ảo diệu.
Ngoại trừ Trần Linh, cả ba người đều ngã xuống đất, rơi vào ảo cảnh.
Yến Hắc ở trạng thái trong suốt thường không duy trì được lâu, thêm vào đó không khí trong mũ trùm loãng, Trần Linh dứt khoát dùng một lá phù Liệt Phong, phù chú vừa dùng, sương máu mờ mịt lập tức bị thổi tan.
Trần Linh thúc giục linh lực, nhanh chóng thu thập máu của Điệp Hậu.
Đương nhiên rồi, “quét sạch” đến mức không còn gì.
Nàng thu thập xác của Điệp Hậu và đàn bướm, cái gì bán rẻ được thì bán, không bán được thì mang về núi nuôi linh thú.
Tuy đàn linh điệp không lớn bằng Điệp Hậu, nhưng kích thước cũng không nhỏ, không chỉ có thể dùng luyện đan, còn có thể đúc kiếm, thậm chí chế tạo các loại khí cụ, tệ nhất cũng có thể làm đồ trang sức, đương nhiên Trần Linh không bỏ qua thứ gì.
Hang động rất nhanh đã bị nàng dọn sạch, chỉ còn lại Thiệu Cảnh Minh và Cố Thường Nhạc.
Trần Linh lười quản bọn họ, thu những thứ mình cần rồi rời khỏi Vạn Điệp Động.
Nàng đi chưa được hai phút, trong động đã truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Trong ảo cảnh, Cố Thường Nhạc và sư tôn Triệu Trường Thanh y phục xộc xệch, động tác lố lăng, cảnh tượng vô cùng “mát mẻ”, khó mà miêu tả, Cố Thường Nhạc có thể cảm nhận rất rõ ràng tu vi của mình không ngừng tăng lên.
Cảm giác đó, tuyệt vời vô cùng, đến nỗi ả không kìm được mà rên rỉ.
“Sư… Sư tôn…”
“Không…”
“Không thể!”
Giọng ả vừa nhỏ nhắn lại vừa mị hoặc, khung cảnh có phần nhạy cảm.
Thiệu Cảnh Minh và Ngô Giang cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng Ngô Giang chỉ gào lên điên cuồng:
“Sư muội đừng đi!”
“Muội đừng đi với đại sư huynh, muội là tiểu tiên nữ, phải sống một đời trong trắng thuần khiết, chứ không phải làm tiện bất cứ gã đàn ông nào.”
Trong ảo cảnh, Ngô Giang liều mạng đuổi theo đôi đạo lữ ân ân ái ái, thân mật vô cùng, khóc đến mức như chó, đuổi mãi không biết bao lâu, bóng hình xinh đẹp kia mới chịu dừng lại vì hắnvta.
Nhưng ngay khi nàng quay người lại, Ngô Giang thấy bụng Cố Thường Nhạc đã nhô lên.
Chỉ một ánh mắt, tim Ngô Giang tan nát.
Sư muội vậy mà đã mang thai con của đại sư huynh!
Hắn ta ngơ ngác, lảo đảo lùi về sau, nước mắt rơi lã chã.
Muốn trốn, nhưng trốn không thoát.
Cố Thường Nhạc cười vô cùng dịu dàng xinh đẹp, bước đến nắm lấy tay hắn ta:
“Ngô Giang sư huynh , muội biết huynh yêu mến muội từ lâu rồi.”
“Muội cũng không muốn phụ tấm chân tình của huynh, nếu huynh không ngại, chúng ta cùng nhau sống nhé?”
Trong lòng Ngô Giang có chút dao động, trong đầu hiện lên những hình ảnh vô cùng mới mẻ và “vàng”.
Ngay giây sau, ảo cảnh biến đổi hoàn toàn.
Hắn ta lại biến thành một con chó vàng to đùng, chuyên trông trẻ cho Thiệu Cảnh Minh và Cố Thường Nhạc!
Hơn nữa, mỗi khi Thiệu Cảnh Minh và Cố Thường Nhạc gọi hắn ta, đều ngọt xớt: “Liếm chó, con chó liếm vĩ đại.”
Khuôn mặt họ dần biến thành hình dáng của Trần Linh, càng lúc càng tiến sát, gần như dán vào mặt hắn ta.
“Á!!!”
“Ta không phải liếm chó, ta không làm liếm chó, ta không trông trẻ cho hai người đó!”
Ngô Giang hoảng sợ tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại, thở dốc không ngừng.
Cảm giác chân thực đến mức mãi không tan đi.
Chưa kịp hoàn hồn, hắn ta đã chú ý đến tiếng rên rỉ khe khẽ của Cố Thường Nhạc, lúc này, ả ta mở miệng ngậm miệng đều là sư tôn, vẻ mặt… xuân tình dào dạt.
Mặt Ngô Giang lập tức đen sầm lại.
Tiểu sư muội lại có ý nghĩ như vậy với sư tôn!
Trong lòng Ngô Giang, Cố Thường Nhạc luôn là một đóa bạch liên thuần khiết, đơn thuần thiện lương, là sự tồn tại tốt đẹp nhất trên thế gian.
Giờ phút này, vừa nhìn thấy bộ dạng này của ả ta, hắn ta lập tức không thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi Cố Thường Nhạc được nữa.
Sao có thể!
Đây… sao có thể là tiểu sư muội mà hắn ta thích!
Tiểu sư muội phải là tiểu tiên nữ không vướng bụi trần mới đúng, sao có thể có những ý nghĩ dơ bẩn thế này, hơn nữa còn là với sư tôn!
Nhất định là do cách hắn ta tỉnh dậy không đúng, đúng, nhất định là vậy!
Ngô Giang “bịch” một tiếng lại ngã xuống, nhắm mắt an tường, nhưng tiếng kêu của cô gái nhỏ càng lúc càng rõ, càng lúc càng không ổn.
Hắn ta lại bật dậy, không thể tin nổi nhìn về phía Cố Thường Nhạc.
Là thật, tất cả đều là thật!
Thiệu Cảnh Minh nằm ngay gần đó, đang chu mỏ, tay làm động tác ôm ấp.
Hắn ta ưỡn ẹo cái eo, miệng lảm nhảm toàn những lời lẽ dơ bẩn, khó mà nghe nổi.
Còn Trần Linh, nàng đã sớm chạy mất dạng.
Ngô Giang bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Hắn ta đau khổ bịt tai lại, hoàn toàn không thể chấp nhận việc Cố Thường Nhạc có ý đồ đen tối với Triệu Trường Thanh.
Nhưng nghĩ đến bên ngoài bí cảnh còn có các trưởng lão đang theo dõi nhất cử nhất động bên trong, hắn ta chỉ có thể cố nén khó chịu đi đánh thức hai người.
Hắn ta gọi nửa ngày trời, cả hai đều không phản ứng, tức giận đến mức hắn ta tát thẳng vào mặt Thiệu Cảnh Minh.
“Bốp bốp bốp!”
“Bốp bốp bốp!”
“Đại sư huynh!”
“Thiệu Cảnh Minh, mau tỉnh lại cho ta! Tỉnh thần lại!”
“…”
Không một tiếng đáp lại.
Ngô Giang vô cùng bối rối, căn bản không ý thức được ảo cảnh do Điệp Hậu tạo ra không phải cứ gọi vài tiếng, đánh vài cái là có thể kéo người ra được.
Muốn giải trừ ảo cảnh, hoặc là tự mình thoát ra, hoặc là phải đợi hai khắc.
Ngô Giang bất lực, thấy mình gọi không được người, chỉ có thể kéo Cố Thường Nhạc đến một góc khuất mà lưu ảnh thạch không quay được, để ả tiếp tục gọi.
Còn hắn ta thì đưa Thiệu Cảnh Minh đến cửa động, mỗi người canh một bên.
Ngô Giang tự cho rằng đã tận hết khả năng giảm thiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng tất cả những điều này vẫn bị người bên ngoài bí cảnh nhìn thấy hết.
Bên ngoài bí cảnh, ánh mắt các phong chủ và trưởng lão nhìn Triệu Trường Thanh đều có sự thay đổi rất nhỏ, thần sắc mỗi người một vẻ.
Không ai ngờ rằng tiểu đồ đệ được Triệu Trường Thanh yêu thương nhất lại ôm ấp ý nghĩ không nên có với sư phụ mình.
Tuy nói người tu tiên không cần đoạn tuyệt tình căn, chuyện nam nữ kết thành đạo lữ cũng là chuyện thường tình, nhưng ái mộ sư tôn của mình là một điều cấm kỵ đáng xấu hổ trong giới tu tiên.
Triệu Trường Thanh cảm nhận những ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía mình, sắc mặt lúc xanh lúc tím lúc trắng, thay đổi liên tục.
Giờ khắc này, trong đầu lão ta chỉ vang vọng câu nói của Tần Ngự Tu: “Không biết còn tưởng ngươi có ý đồ đen tối với nữ đồ đệ của mình đấy.”
Triệu Trường Thanh há miệng muốn mắng, cũng muốn thi pháp phá hủy lưu ảnh thạch bên ngoài, nhưng lão ta đã bị trói, trên người còn có chú cấm ngôn, dù tức giận đến đâu cũng chỉ có thể giãy giụa trên mặt đất.
Hết cách rồi, bọn họ bị dây trói tiên phong bế linh lực, không thể phá giải chú cấm ngôn. Hơn nữa, dù có phá được, hai người họ cũng không phải đối thủ của Hùng Kinh Đán, một cường giả đã bước vào cảnh giới Hóa Thần, muốn nắn tròn bóp méo thế nào cũng phải xem tâm trạng của Hùng Kinh Đán.
Tần Ngự Tu thấy vẻ mặt vừa tức vừa xấu hổ của Triệu Trường Thanh thì cười đến run cả vai, thậm chí còn tiếc vì mình cũng bị cấm ngôn, Triệu Trường Thanh không thể nghe thấy tiếng cười nhạo sảng khoái của ông.
Nhưng vẻ mặt hả hê của ông vẫn chọc giận Triệu Trường Thanh, lão ta trợn mắt trừng trừng, câm lặng chửi rủa Tần Ngự Tu, còn Tần Ngự Tu thì nhe răng cười đểu.
Rất nhanh, hai người lại lao vào đánh nhau.
Hùng Kinh Đán mặc kệ hai người, quay đầu lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài bí cảnh.
“Mọi người chú ý một chút, tuyệt đối không được để những lời đồn không có căn cứ nào đó lan truyền ra ngoài.”
Những người có mặt đều là cáo già, đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Chưa nói đến việc còn chưa biết Triệu Trường Thanh và nữ đồ đệ của lão ta có gian tình hay không, cho dù hôm nay hai người bị bắt quả tang, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm miệng. Dù sao đây không phải là chuyện vẻ vang gì.
Lòng hóng hớt của mọi người bùng cháy dữ dội, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại, tiếp tục theo dõi biểu hiện của đệ tử các phong trong bí cảnh.
Trong bí cảnh, Nghiêm Phong dùng ngọc giản liên lạc với Trần Linh.
“Tiểu sư muội, có linh thảo, một vùng linh thảo rất lớn, trong đó còn có linh thảo có thể hỗ trợ Trúc Cơ, muội mau đến đây!”
“Đệ tử Vạn Trận Phong muốn cướp linh thảo của ta rồi, ôi ôi, không nói nữa, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”
“Ái da, mông của ta!”