Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
Chương 55-60
“Muốn đánh lén sư muội ta?”
“Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày à!”
Khi nhiều người dùng phù ẩn thân, những người sử dụng có thể nhìn thấy nhau.
Nghiêm Phong thấy đám người hùng hổ kéo đến, lập tức nhảy ra bảo vệ Trần Linh.
Đương nhiên, mấy con linh ma thú cũng không hề nhàn rỗi, lũ lượt từ không gian khế ước chui ra, yểm trợ cho Trần Linh.
Linh Hầu Lang Gia: “Ai dám đánh Linh Linh thử xem, ta đánh chết tươi!”
Linh Xà Yết Lâu cũng giận dữ phát ra tiếng “xì xì”, nhảy nhót lung tung trên không trung.
Trần Linh có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ linh căn, hai con khế ước thú của nàng đương nhiên không sợ thuộc tính ngũ hành.
Đương nhiên, Tiểu Chu Hoàng Trì Vân và Dực Long Long Câu vẫn rất sợ sệt.
Dù sao thì người khế ước của bọn nó là Nghiêm Phong có Thiên Linh Căn, còn Địch Kiên Bỉnh là song linh căn Phong Hỏa biến dị.
Về phần Nghiêm Phong, tuy rằng hắn không tu luyện lôi pháp, nhưng tố chất thân thể bẩm sinh đã rất tốt.
Dù Nghiêm Phong có bị sét đánh, cũng chỉ bị cháy tóc, đen thui cả người mà thôi, chứ không gây tổn hại gì đến thân thể và nội tạng.
Còn về hình tượng, hắn chỉ là một thằng nhóc mười tuổi, cần gì hình tượng chứ!
Công kích của đám đông nhanh chóng áp sát, nhưng vừa đến gần, hơn phân nửa đã bị điện giật cho tan xác.
Vài tên còn lại thì bị Nghiêm Phong và đám linh thú dễ dàng xử lý.
Nhưng đám tu sĩ này vừa được U Băng Tiên Thảo chữa trị, trạng thái cực tốt, không thể bị hạ gục dễ dàng như vậy.
“Đừng để chúng có cơ hội thở dốc! Lần này tuyệt đối không thể để chúng cướp được quyển trục, tập trung tinh thần chiến đấu!” Lục Tử Sâm hét lớn.
“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng là một đám người, sao có thể để chúng đè đầu đánh!” Ân Lộc Lộc thêm dầu vào lửa.
Cố Thường Nhạc và Ngô Giang đứng ở mép vách đá, không ai tham gia chiến đấu.
Người trước sợ bị điện giật, sợ đau, lại càng sợ hủy hoại hình tượng tiểu tiên nữ của mình.
Nhưng Cố Thường Nhạc cũng không chỉ đứng im.
“Ta nghe nói một khi quyển trục dính máu người, sẽ tự động nhận chủ, không biết quyển trục này có phải cũng vậy không.”
Giọng của Cố Thường Nhạc rất lớn, vang vọng khắp nơi.
Lời này vừa dứt, sĩ khí mọi người tăng cao, đánh càng hăng say.
Dù quyển trục này có tệ đến đâu cũng là vật phẩm kỳ ngộ, dù phải đổ máu cũng nhất định phải đổ lên nó!
Dù phải hứng cả chậu máu, cũng phải tưới!
Còn Ngô Giang thì như phát điên, trong đầu chỉ nghĩ:
“Trần Linh, nàng nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt!”
Từ tận đáy lòng, hắn ta không muốn thấy nàng bị thương, và cũng hy vọng nàng có thể thuận lợi lấy được quyển trục kỳ ngộ.
Ngô Giang lo lắng quá mức, dồn hết sự chú ý vào Trần Linh, thậm chí không nhận ra những người khác đang mất kiểm soát.
“Ầm ầm ầm!”
“Đùng đùng đùng!”
Hiện trường đánh nhau ác liệt, U Băng Tiên Thảo thỉnh thoảng lại chạy ra hồi máu cho Nghiêm Phong một ngụm.
Sau đó, khi trạng thái của đối phương dần suy yếu, U Băng Tiên Thảo lại chạy sang hồi máu cho đối phương.
Sau vài vòng vèo vèo, toàn bộ lại hồi đầy máu, U Băng Tiên Thảo vui sướng bay lượn trên không trung.
Hi hi hi, nó lại cứu được rất nhiều người rồi!
Nó vui sướng tột độ.
Nghiêm Phong tức giận dậm chân, chửi ầm lên.
“Đệt!”
“Tiên Thảo ngốc nghếch kia, rốt cuộc ngươi là phe nào hả? Tin ta nhổ sạch cánh hoa của ngươi không?”
“Đồ thần kinh, ngươi đúng là bị bệnh mà! Cảm ơn ngươi và cả nhà ngươi nhé!”
Nghiêm Phong vừa đánh vừa chửi, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn đỏ bừng như mông khỉ.
Bái phục.
Thật sự là bái phục!
Mọi người thấy U Băng Tiên Thảo không phân biệt địch ta mà cứ hồi máu liên tục, liền cười.
Bọn hắn cười, ai nấy đều gian xảo bỉ ổi.
“Đánh!”
“Dù sao có Tiên Thảo trị liệu, cứ thế mà đánh!”
“Hôm nay không cướp được quyển trục này, ta thề không làm người!”
“Ta cũng vậy, hễ mà ta nghỉ ngơi lấy sức, ta liền trồng chuối ỉa!”
Một trận đánh nhau khí thế ngất trời, trực tiếp đẩy lên cao trào.
Nghiêm Phong và bốn tiểu linh thú điên cuồng che chắn cho Trần Linh, chân sắp chạy gãy đến nơi.
Thật khó chịu.
Nhưng biết làm sao giờ? Đương nhiên chỉ có thể chiến thôi!
Trận chiến đấu này kéo dài nửa tiếng, cuối cùng bị hai vị khách không mời mà đến đánh gãy.
Chỉ nghe thấy một tiếng thét của phụ nữ, từ trong xoáy cát màu vàng trên trời đột nhiên rơi xuống hai vật khổng lồ.
Mọi người vừa thấy thể tích kia, đều sợ đến trắng bệch cả mặt.
“Nhanh!”
“Lùi lại phía sau!”
Một người trong số đó hét lớn một tiếng, mọi người vội vã lùi về phía mép núi.
Ngay khi hai vật thể khổng lồ sắp rơi xuống, trên trời đột nhiên truyền đến tiếng “vù”.
Giây tiếp theo, hai khối kia biến thành người có chiều cao tương đương với họ.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là đệ tử của Diệu Thiên Tông!
Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm.
Hai người gần chạm đất thì suýt chút nữa bị sét đánh trúng, may mà Địch Kiên Bỉnh kịp thời rút kiếm chém tan, cả hai mới thoát nạn.
Giang Vô Diễm ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vui như mở hội.
Quả nhiên là người đàn ông mà Giang Vô Diễm ta đã để mắt tới, đẹp trai chết đi được!
Ô ô ô, cảm giác được người mình yêu bảo vệ thật tuyệt vời!
Thật muốn, thật muốn gả cho chàng ngay bây giờ, sinh cho chàng hết ổ này đến ổ khác!!!
Địch Kiên Bỉnh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, không thấy Trần Linh, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
“Nghiêm Phong, tiểu sư muội đâu?”
Hắn và Giang Vô Diễm vừa thấy pháo hiệu của tông môn liền nhanh chóng chạy đến, nhưng xem tình hình này, dường như vẫn là muộn rồi.
Tiểu sư đệ sư muội của hắn lại bị một đám người ức hiếp!
Hắn giận dữ rút kiếm xông vào chiến đấu, vừa đánh vừa trao đổi với Nghiêm Phong, làm rõ mọi chuyện.
“Cái gì?!”
Địch Kiên Bỉnh kinh hô: “Một đám người đuổi đánh các ngươi? Thật quá đáng!”
Địch Kiên Bỉnh giận tím mặt, vung kiếm chém loạn, lại một đám người bị hắn đánh bị thương.
Vừa thấy có người bị thương, U Băng Tiên Thảo lập tức hớn hở xông tới chữa trị.
Nhưng lần này, Nghiêm Phong nhanh tay hơn, túm lấy nó.
“Bình tĩnh!”
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta!”
“Ngươi còn muốn linh phù của sư muội không?”
U Băng Tiên Thảo nghe lời có chọn lọc, vừa nghe thấy hai chữ “linh phù” liền ngoan ngoãn im bặt.
Mọi người thấy vậy, lập tức sốt ruột.
“Tiên Thảo! Ngươi còn ngẩn ra làm gì, mau chữa trị đi!”
“Tiểu Tiên Thảo ngoan nhất, đến chữa trị cho ta một chút đi… Đau đau đau…”
U Băng Tiên Thảo: “…” Xin lỗi, ta điếc rồi.
Nghiêm Phong thấy vậy, tức giận véo nó thành một cục.
Biết vậy đã chẳng cần đánh lâu như vậy.
Nó mặc Nghiêm Phong nhào nặn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “hí hô hô hô”.
Lúc này, cấm chế của kỳ ngộ pháp trận đã bị Trần Linh phá giải.
Pháp trận phát ra ánh sáng trắng chói mắt, rồi đột ngột hóa thành màn mưa vật chất, vỡ tan, cuồng phong bạo vũ, mây đen sấm chớp tan biến trong khoảnh khắc.
Hai giây sau, ánh sáng trắng tan đi, đám người xôn xao.
Chỉ thấy đám người lăm lăm dao găm, vạch tay rạch thịt, lao về phía Trần Linh.
“Đừng ai tranh với ta!”
“Không, là của ta!”
“Cút ngay, cút hết đi!”
Trần Linh hừ lạnh một tiếng, chộp lấy quyển trục, rồi dịch chuyển đến trước mặt Giang Vô Diễm.
Đời này còn ai dám cướp đồ của bà?
Cướp em gái ngươi ấy!
Về bụng mẹ tu thêm năm trăm năm nữa đi!
Chương 57: Mượn gió bẻ măng, Nghiêm Phong là nhất.
Nàng mắt nhanh tay lẹ, túm lấy tay Giang Vô Diễm.
“Giang sư tỷ, muội cho tỷ thứ tốt này!”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Giang Vô Diễm dán chặt lên người Địch Kiên Bỉnh, chẳng để ý đến gì khác.
Bị Trần Linh kéo một cái, nàng ấy ngơ ngác.
“Hả?”
“Không kịp giải thích đâu, tỷ ráng chịu chút.”
Dứt lời, Trần Linh rút chủy thủ bên hông, vạch một đường vào lòng bàn tay đối phương.
“Phụt!”
“Tê… Tiểu sư muội, đau đấy…”
Giang Vô Diễm không hề trách cứ Trần Linh, ngược lại nghĩ vẩn vơ, nếu nàng ấy và Địch Kiên Bỉnh là đạo lữ, chẳng phải nên tìm hắn làm nũng, bảo hắn thổi thổi cho đỡ đau sao?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh, Giang Vô Diễm đã tự thấy mình phát ngán.
Tặc tặc, đó là việc mấy cô nương điệu chảy nước mới làm, tuyệt đối không hợp với một nữ tu “chuẩn men” như mình.
Trần Linh mặc kệ Giang Vô Diễm có đang xuất thần hay không, vừa rạch xong lòng bàn tay Giang Vô Diễm, liền túm lấy tay nàng ấy ấn mạnh lên quyển trục.
“Phù!”
Một luồng bạch quang chói lòa bắn thẳng lên trời, khiến người ta nhức mắt.
Vật phẩm thành công tự động nhận chủ.
Đám tu sĩ lúc này đã vung kiếm xông tới, trên không trung dày đặc những giọt máu được linh lực thúc đẩy bay tới.
Một trận mưa máu ập xuống, cảnh tượng kinh hồn bạt vía.
Mẹ kiếp, vì kỳ ngộ mà không tiếc làm khô máu cả người? Đúng là không sợ biến thành xác khô à!
“Yến Hắc, biến thành dù lớn đi!”
Yến Hắc nghe theo lời nàng, xoạt một tiếng biến thành chiếc dù, che chắn cơn mưa máu đang ập tới.
Lại bị cướp rồi!
Đám người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật vãi chưởng…
Bọn họ tu tiên đến giờ, chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy, cũng chưa từng gặp nhiều chuyện bực mình đến thế, sao có thể thoải mái được?
Đương nhiên, người khó chịu nhất vẫn là Cố Thường Nhạc.
Cố Thường Nhạc thấy Trần Linh không nói hai lời đã đem quyển trục kỳ ngộ tặng cho Giang Vô Diễm chẳng quen biết, mặt nhỏ tức đến tái mét.
Ả không hiểu.
Vì sao Trần Linh lại đem kỳ ngộ tặng cho Giang Vô Diễm, chứ không phải là ả, Cố Thường Nhạc?
Giang Vô Diễm là đệ tử Ngự Thú Phong, rõ ràng không hề có giao tình gì với Trần Linh mới phải.
Còn ả thì khác, dù sao ả cũng từng là tiểu sư muội của Trần Linh, Trần Linh lại không đem kỳ ngộ tặng cho mình?
Có lý nào như vậy?!
Cố Thường Nhạc tức đến phổi muốn nổ tung.
Người bên ngoài bí cảnh cũng bị một loạt thao tác của Trần Linh làm cho choáng váng.
Kỳ ngộ không công biếu người? Đúng là đệ nhất nhân thiên cổ.
Thứ tốt thế này không phải nên giữ lại cho mình sao?
Đầu óc con bé này rốt cuộc cấu tạo kiểu gì vậy!
Ngay cả Sa Cát phong chủ Ngự Thú Phong của Diệu Thiên Tông cũng không nhịn được nữa.
Sa Cát nhanh chóng đến trước mặt Tần Ngự Tu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng:
“Tiểu Tần, ta không nhìn lầm thì đó là một quyển trục ngự thú phải không? Đồ đệ nhà ngươi…”
Sa Cát ngập ngừng hai giây, rồi chỉ vào đầu mình:
“Đồ đệ nhà ngươi, có phải chỗ này không được tốt lắm không? Trí thông minh đem đổi lấy thiên phú hết rồi hả?”
“Đi đi đi, đồ đệ nhà ngươi mới thiểu năng, tiểu phản đồ nhà ta không chỉ thiên phú tốt, đầu óc còn lanh lợi hơn.”
“Ta đoán chừng nó đã nhìn ra đó là quyển trục ngự thú, nên mới muốn đưa cho đại sư tỷ nhà ngươi.”
Về phần nguyên nhân, phần lớn là vì đại sư tỷ Ngự Thú Phong hợp tính Trần Linh.
Sa Cát bật cười, liên tục nói mấy tiếng “tốt”: “Đồ đệ ngươi nhặt về được, người nhỏ, nhưng khí phách không hề nhỏ.”
Tặng kỳ ngộ, vậy mà không hề do dự chút nào.
Kỳ ngộ đâu phải là thứ tầm thường, lần này, ông và Giang Vô Diễm nhà ông đều nợ Kiếm Phong một ân tình lớn rồi.
Giang Vô Diễm là đứa trẻ mà Sa Cát nhặt được từ phàm gian, từ nhỏ đã được Sa Cát nuôi dưỡng như con trai, tình cảm thâm hậu hơn bất kỳ đệ tử thân truyền nào khác.
Sa Cát nhìn Trần Linh trên màn chiếu, rồi lại nhìn Địch Kiên Bỉnh bên cạnh, cuối cùng bất lực lắc đầu.
Ông phải thừa nhận rằng, ông có thành kiến với Địch Kiên Bỉnh chỉ vì con trai ngoan Giang Vô Diễm nhà mình thích gã cơ bắp của Kiếm Phong.
Xem ra, tầm nhìn của ông vẫn còn quá nhỏ bé.
Thanh Minh và Thiệu Cảnh Minh thấy hành động của Trần Linh, người trước từ chỗ hấp hối bật dậy, mở miệng chửi:
“Sư môn ta dù sao cũng nuôi nó hai năm, vậy mà không thuần hóa được con bạch nhãn lang chết tiệt này!”
Thiệu Cảnh Minh cũng tức giận đến giậm chân.
“Đồ hỗn trướng! Thứ tốt như vậy, muốn tặng cũng phải tặng cho tiểu sư muội chứ! Cho phế vật Ngự Thú Phong làm gì?”
“Điên rồi!”
“Trần Linh nhất định điên rồi!”
Người ngơ ngác nhất không ai khác ngoài Giang Vô Diễm.
Nàng ấy ngẩn người mấy giây, mới ngốc nghếch hỏi Trần Linh:
“Vừa rồi… có phải ngươi đã cho ta một thứ gì đó phi thường ghê gớm không?”
Ngay khi bắt lấy quyển trục, Giang Vô Diễm cảm thấy trong thần thức mình hình như có thêm thứ gì đó, nhưng không chắc chắn lắm.
Cảnh giới của nàng ấy hiện tại còn thấp, đương nhiên không thể cảm nhận rõ ràng quyển trục đã nhận chủ.
Mọi người nghe vậy thì há hốc mồm.
Cứ tưởng nàng ấy còn không biết mình bị ép cho ăn kỳ ngộ?
Chậc, thật đáng ghét mà!
Nghiêm Phong vừa nghe Giang Vô Diễm hỏi, lập tức trả lời:
“Mau, mau che kỹ kỳ ngộ lại, đừng để người ta giết để đoạt bảo.”
Địch Kiên Bỉnh nghe vậy, tiện tay vỗ đầu Nghiêm Phong.
“Mấy bài học văn hóa của ngươi học hết vào bụng chó rồi à!”
“Kỳ ngộ chi vật một khi đã nhận chủ, cả đời này sẽ chỉ đi theo một người, đối với người khác mà nói đã là phế phẩm, giết chủ nhân chẳng có tác dụng gì.”
“Cho dù đem chủ nhân băm ra cho chó ăn cũng vô dụng.”
Nghiêm Phong: “… Ồ.”
Hắn có chút hối hận vì kiến thức văn hóa của mình không vững, nhưng lại không muốn học bổ sung.
Cứ nhìn thấy chữ là dễ bị buồn ngủ, thôi vậy, kệ đi.
Không được thì thôi vậy!
Nghiêm Phong quả quyết buông xuôi.
Giang Vô Diễm vừa phản ứng lại việc Trần Linh tặng kỳ ngộ cho mình, cảm động đến phát khóc.
Nàng ấytúm lấy hai vai Trần Linh, điên cuồng lay mạnh.
“Ô ô ô, sư muội ngốc của ta ơi, muội ngốc thật hay sao, sao lại cho ta kỳ ngộ chứ, ta tư chất bình thường, cầm thần vật này có ích gì.”
“Thứ quý giá như vậy ta không thể nhận, Yến Hắc, có cách nào để ta giải trừ khế ước với nó không, ta không thể nhận a!”
Giang Vô Diễm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Trần Linh sớm biết nếu hỏi ý kiến đối phương, nhất định sẽ bị từ chối, nên mới làm ra chuyện “tiền trảm hậu tấu” này.
Thấy Giang Vô Diễm phản ứng như vậy, lòng nàng tràn ngập những dòng nước ấm áp.
“Giang sư tỷ, tỷ đâu phải người ngoài, đừng khách khí với muội như vậy.”
“Tỷ là đệ tử có thiên phú tốt nhất Ngự Thú Phong, tỷ xứng với quyển trục ngự thú này quá đi chứ.”
Giang Vô Diễm lắc đầu lia lịa: “Không, ta không xứng.”
Trần Linh vỗ vai nàng ấy, cười rạng rỡ: “Tỷ xứng!”
“Tỷ đỉnh cấp xứng, tỷ tuyệt đối xứng, tỷ xứng như tiên giáng trần!”
Trần Linh luôn nhớ ân một cái bánh của đối phương, tỷ đã giúp đỡ ta khi ta đói bụng, đương nhiên có tư cách nhận được quyển trục ngự thú.
“Giang sư tỷ, cuốn trục này chỉ nhận mỗi tỷ thôi, có vứt đi cũng phí.”
“Hơn nữa, sau này biết đâu tỷ lại thành người một nhà với ngũ sư huynh của bọn muội, người một nhà cả mà còn khách sáo làm gì.”
Khuôn mặt Giang Vô Diễm đỏ bừng.
Sự việc đã rồi, Giang Vô Diễm không thể từ chối, chỉ biết cảm kích rơi lệ tạ ơn, sau đó lấy hết những thứ tốt trên người ra nhét vào tay Trần Linh.
“Ta không có gì trân quý để tặng muội, chút lòng thành này, muội nhận cho.”
Trần Linh vỗ vỗ túi tiền bên hông.
“Túi tiền của muội căng phồng rồi đây này, sư tỷ đừng khách sáo.”
Thấy hai người qua lại khách sáo mãi không thôi, Nghiêm Phong cũng lập tức nhập cuộc.
“Giang sư tỷ, bằng hữu không cần khách sáo vậy đâu, với lại, sau này tỷ nhất định sẽ là đại tẩu của bọn đệ mà.”
“Tỷ được lắm rồi, ít nhất biết lấy đồ hồi đáp, cũng có lòng cảm ơn, không như ai kia, chỉ biết đòi hỏi một cách đương nhiên.”
Địch Kiên Bỉnh cũng gật đầu tán thành: “Tiểu sư đệ, đệ nói thật làm gì.”
Cố Thường Nhạc đứng ngay gần đó, nghe Nghiêm Phong nói vậy, tức giận đến đỏ cả mắt.
Bọn họ có ý gì?
Đây là cố tình bóng gió mắng ai vậy!
“Ngô Giang sư huynh…”
Cố Thường Nhạc đáng thương nhìn Ngô Giang, hy vọng hắn ta sẽ giúp mình, nhưng lại thấy hắn ta cứ ngây người nhìn Trần Linh, mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh.
Giống hệt như kẻ đang yêu thầm.
Cố Thường Nhạc ngây người.
Ngô Giang đây là…??
Ả còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì bầu trời đột nhiên ầm ầm vang dội.
Ngay sau đó, bầu trời nứt toác, chính giữa vầng trăng tròn xuất hiện một vết nứt lớn màu tím.
Vết nứt đột nhiên phát ra lực hút mạnh mẽ, cuốn tất cả mọi người vào trong.
Không xong rồi!
“Là đường hầm phân liệt!”
Chương 58: Tiểu sư muội nhà ta đáng thương, yếu đuối và bất lực
Đường hầm phân liệt rất thường thấy.
Nhưng nếu gặp nó trong không gian kỳ ngộ thì lại rất hiếm.
Đường hầm phân liệt có thể kết nối ba, năm mươi bí cảnh khác nhau cùng lúc, thậm chí còn có thể mở ra kết nối bí ẩn giữa hai bí cảnh, cho phép người từ các bí cảnh khác đến không gian kỳ ngộ.
Điều biến thái nhất là nó có thể bỏ qua quy tắc của Địa Uyên bí cảnh.
Nói cách khác, người đến Địa Uyên qua đường hầm phân tách có thể bỏ qua quy tắc riêng của đường hầm Địa Uyên.
Bất kể là Kim Đan kỳ, hay Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, chỉ cần đến không gian kỳ ngộ và Địa Uyên qua đường hầm phân tách, đều không bị xóa bỏ.
Trước mắt, một đám người đã bị hút vào không gian kỳ ngộ tiếp theo.
Đây là không gian kỳ ngộ thứ ba.
Sau khi bị hút vào, mọi người đều khôi phục chiều cao ban đầu.
Lúc này, họ đang ở trên một thành cổ sa mạc lớn đầy đất hoang, xung quanh chỉ có những tòa nhà cao tầng đổ nát.
Không trăng sao, không hoa cỏ, không rừng rậm hồ nước, ngay cả bóng dáng kỳ ngộ chi vật cũng không thấy.
Hoang lương, tĩnh mịch.
Trên trời, chỉ có vô số đường hầm rạn nứt dần mở ra.
Đối mặt với môi trường đột biến này, đệ tử các đại tông môn và Tiên Môn Bách Gia cũng cảnh giác, mọi người đều ngầm hiểu không gây rắc rối cho Trần Linh.
Xem ra họ là đám “thứ” gần đường hầm phân tách nhất, phía sau sẽ xuất hiện gì, mọi người đều không biết.
Ngay khi mọi người cảnh giác nhìn các đường hầm rạn nứt, hai đường hầm gần họ nhất đột nhiên có động tĩnh.
Hai tiếng “bang bang” liên tiếp vang lên, hai vết nứt mở ra, một xanh, một lam, khác biệt rõ ràng.
“Đến rồi!”
“Mọi người cẩn thận!”
Mọi người chăm chú nhìn hai vết nứt.
Ngay sau đó, một giọng nói quái dị vang vọng khắp nơi.
“Wuhu!”
“Bay lên nào! Bay lên cho ông đây!”
Là giọng của một chàng trai!
Mọi người định thần nhìn kỹ…
Một thiếu niên cưỡi chó lớn đen trắng nhảy ra từ trong vết nứt.
Thiếu niên tóc tím yêu dị, khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuyệt thế, nụ cười rạng rỡ, khí chất dễ gần, tạo cảm giác thân thiện.
Trần Linh nhìn con Husky lè lưỡi trợn mắt xuất hiện, cùng với song đao một đen một trắng bên hông thiếu niên, lập tức đoán ra thân phận người đến.
Là Ngụy Tinh Châu.
Người này chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, nhưng Trần Linh kiếp trước từng tiếp xúc với hắn một thời gian dài sau khi bị trọng thương từ Huyền Linh Tông trở về.
Hắn giỏi luyện chế đan dược, nghiên cứu dược thảo, thích trồng trọt dược liệu. Kiếp trước, Trần Linh bị thương trong ngoài đều do hắn chữa khỏi.
Quan hệ giữa hai người ngày càng tốt đẹp. Sau này, Ngụy Tinh Châu nghe nói nàng gặp phải tra nam bạc tình, còn bị người của Huyền Linh Tông ức hiếp, liền mắng nàng ngốc, lại dám một mình đến đối địch với tông môn chịu khổ.
Mắng xong, hắn không nói hai lời liền đi “trộm nhà”, quậy tung Huyền Linh Tông lên xuống một phen, sau đó còn đánh cho Lục Tử Sâm một trận.
Cách một đời, lần nữa gặp lại Ngụy Tinh Châu, Trần Linh không kìm được nước mắt.
“Nhị sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Nghiêm Phong ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Ngụy Tinh Châu, luyên thuyên không ngừng.
“À, đúng rồi!” Hắn lại chạy tới, kéo Trần Linh qua long trọng giới thiệu.
“Đây là tiểu sư muội mà sư tôn mang từ Vạn Trận Phong về, muội ấy lợi hại lắm đó! Cái gì cũng biết, trận pháp và linh phù đều rất trâu bò, đúng là thiên phú khiến người ta ghen tị!”
“Chỉ riêng thiên địa pháp tắc thôi, đã kích hoạt mấy lần rồi.”
Nghiêm Phong vừa giới thiệu vừa lộ vẻ kiêu ngạo, tự hào, còn không quên khoe khoang:
“Lần đầu tiên kích hoạt thiên địa pháp tắc, chính là dùng cành linh mộc ta tặng để vẽ pháp trận đó!”
Trần Linh nhìn Ngụy Tinh Châu cười hì hì, nheo mắt cố giấu đi giọt lệ trong khóe mắt.
“Ta tên là Trần Linh.”
Ngụy Tinh Châu vừa nghe sư môn có thêm một sư muội, mừng đến ngoác cả miệng.
“Thế thì tốt quá, cuối cùng ta cũng không phải ngày ngày trông đám nhóc tì nữa!”
“Suốt ngày ở với lũ nhãi ranh, ta sắp thối mất thôi.”
Ngụy Tinh Châu nhảy xuống khỏi lưng đại cẩu, nhấc chân chó lên, đưa tới trước mặt Trần Linh.
“Sau này nó sẽ là tọa kỵ linh sủng của muội, đây là tiểu linh thú ta vừa thu phục được từ một bí cảnh khác, có điều kiện thì cho ăn linh thảo, không thì cho uống nước bọt là được.”
“Muội cứ gọi nó là Mặc Ngọc.”
Nghe vậy, hai con linh xà phóng ánh mắt ghen tị về phía Mặc Ngọc.
Thật ghen tị quá đi!
Tên của nó hay quá!
Không như tên của bọn nó, chẳng đâu vào đâu, chỉ tiếc là hai tiểu xà còn chưa biết nói, nếu không đã mắng Trần Linh chết rồi.
Yến Hắc không nhịn được phải khen Ngụy Tinh Châu một câu: “Ngươi đặt tên hay thật!”
Nếu không nó đã có tên rồi, có khi bị cái đứa đặt tên dở tệ như Trần Linh đặt cho cái tên khó nghe ấy chứ. Thật là may mắn.
Sự chú ý của Ngụy Tinh Châu đều đặt trên người Trần Linh, không để ý có một thanh kiếm biến thái đang khen mình.
Ngụy Tinh Châu thật sự rất thích tiểu sư muội mới được sư tôn thu nhận, dáng vẻ nàng ấy tinh xảo đáng yêu, khí chất bất phàm, đúng là một tiểu mỹ nhân.
Đặc biệt là hai búi tóc nhỏ trên đầu, kết hợp với đôi mắt lấp lánh, khiến người ta khó mà không yêu thích.
Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, Ngụy Tinh Châu lại lấy từ túi Càn Khôn ra mấy thứ nhét vào lòng nàng.
“Đây là Thất Thải Linh Sí, linh khí đó, ai mà chẳng phải tiểu tiên nữ cơ chứ.”
“Cái này nữa, đồ chơi thỏ biết nhảy, lúc nguy hiểm cứ gọi ‘Thỏ Thỏ cứu mạng’, nó sẽ mang muội nhảy xa mười vạn tám ngàn dặm.”
“Còn cái này, Thiền Minh Công Kích, là linh khí thuộc loại sóng âm.”
Hắn đưa đủ thứ cho Trần Linh, cười hiền hòa, giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Cố Thường Nhạc đứng bên cạnh nhìn, lòng tràn ngập đố kỵ, nhưng không thể lộ ra ngoài.
Ánh mắt ả dừng lại rất lâu trên đôi cánh bảy màu của Trần Linh.
Thứ này, vốn nên thuộc về ả mới đúng, rõ ràng ả mới là tiểu tiên nữ.
Còn cả người đàn ông kia nữa… đẹp trai thật! Thực lực cũng không tầm thường, xứng đáng đứng bên cạnh ả.
Trần Linh nào biết ai đó đang nghĩ gì, cũng chẳng rảnh bận tâm đến cái linh khí cánh bướm lòe loẹt kia.
Lúc này, nước mắt nàng càng tuôn rơi vì hành động của Ngụy Tinh Châu.
Tinh Châu, dù là kiếp trước hay kiếp này, ngay từ lần đầu gặp mặt đã đối xử với nàng vô cùng tốt, là người ấm áp hiếm có chữa lành cho nàng.
Trần Linh đã từng chết một lần, thấy Ngụy Tinh Châu đối đãi với nàng không khác gì kiếp trước, thật khó mà không cảm động.
Quá đỗi trân quý.
Ngụy Tinh Châu thấy mắt nàng rưng rưng lệ, lập tức cuống lên.
“Sao muội còn khóc nữa rồi?”
Địch Kiên Bỉnh ngưỡng mộ tính cách hòa đồng của Ngụy Tinh Châu, càng ngưỡng mộ việc hắn được cả sư đệ lẫn sư muội yêu thích.
Thấy Ngụy Tinh Châu lên tiếng, hắn đột ngột chen ngang.
“Lần trước ta gặp bọn họ ở không gian kỳ ngộ, hai người đang bị đám tu sĩ chó này đuổi đánh, chắc chắn là bị ức hiếp rồi.”
“Ồ? Lại có người dám ức hiếp người của Kiếm Phong ta?”
Hai mắt Ngụy Tinh Châu híp lại, sát ý lan tỏa khắp nơi.
Ngụy Tinh Châu đã tu đến Kim Đan kỳ, thực lực bản thân rất mạnh, thể thuật lại càng thuộc hàng đầu, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn khó nói lắm.
Đám người nghe xong: ???
“Chúng ta ức hiếp sư đệ sư muội nhà ngươi? Ngươi nói lại lần nữa xem?”
“Rõ ràng chúng ta mới là bên bị ức hiếp!”
“Vật tư bị cướp, kỳ ngộ bị đoạt, cả quá trình chỉ làm công cụ, chúng ta nói gì đâu?”
Đám người giương cung bạt kiếm, oán khí ngút trời.
Ngụy Tinh Châu nghe vậy, bật cười.
Hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mũi Trần Linh mà đáp trả.
“Nghe đi, nghe đi, các ngươi đang nói tiếng người đấy à?”
“Các ngươi lại dám nói một tiểu nữ tu yếu đuối, đáng thương, không nơi nương tựa như vậy cướp vật tư của các ngươi?”
“Một đám hai đám, sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy!”
“Tiểu sư muội nhà ta vừa nhìn đã biết là ngoan, bảo đến thanh kiếm sắt lớn cũng nhấc không nổi, các ngươi mở mắt nói dối lương tâm không đau à!”
Chương 59: Á đù, không được đâu, thật không được đâu!
Ngụy Tinh Châu một phen thao tác này, khiến cho người trong ngoài bí cảnh đều cạn lời.
“…”
“…”
Nghe đồn Kiếm Phong Diệu Thiên Tông toàn là những kẻ bảo vệ gà con, không ngờ nha, bọn họ lại bảo vệ gà con đến mức này.
Ngay cả Tần Ngự Tu cũng không nhịn được khẽ bật cười.
Thằng nhóc Tinh Châu kia còn chưa biết sư muội của hắn có bao nhiêu bản lĩnh thôi.
Địch Kiên Bỉnh và Nghiêm Phong nghe nhị sư huynh nhà mình nói vậy, da đầu cũng tê rần.
Nhị sư huynh, tiểu sư muội thật sự không yếu như huynh nghĩ đâu!
Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao lần đầu gặp mặt, bị vẻ ngoài vô hại của tiểu sư muội lừa gạt cũng là chuyện thường.
Trần Linh hơi đồng tình liếc nhìn Ngụy Tinh Châu, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là thằng cha này muốn một tiểu sư muội như Cố Thường Nhạc, tiếc là, ta không phải kiểu mè nheo.
Đám người một trận cạn lời, lập tức rút kiếm.
“Cố ý!”
“Tên này nhất định là cố ý!”
“Sao hắn có thể không biết tiểu sư muội hắn là cái dạng gì, thật đáng hận!”
Thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Cố Thường Nhạc vội vàng chạy ra can ngăn.
“Đừng đánh nhau nữa mà! Các ngươi đừng đánh nhau nữa!”
“Trong đường hầm vết nứt còn có đồ rơi xuống đó, giờ đánh nhau không có lợi cho ai đâu.”
Nói rồi, ả bước những bước nhỏ chạy đến trước mặt Ngụy Tinh Châu, ngậm nước mắt khuyên nhủ.
“Ngụy sư huynh, đừng đánh nhau nữa, có được không?”
Ả chớp mắt với Ngụy Tinh Châu hai cái, cố gắng làm nũng để công kích trái tim đối phương.
Người sau khéo léo tránh bàn tay ả đưa tới: “Ấy, thôi đi, ta dị ứng với phụ nữ, đặc biệt là loại chỉ biết khóc như ngươi, ta rất ghê…” tởm.
Nhờ chút ít tố chất còn sót lại, Ngụy Tinh Châu kịp thời ngậm miệng.
Cố Thường Nhạc vừa thẹn vừa giận, mặt mày lúc xanh lúc tím lúc hồng lúc trắng, nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Đàn ông bình thường đều không thể từ chối ả, người của Kiếm Phong làm sao vậy? Tên nào tên nấy đều khó chơi.
Nếu không phải nể mặt Ngụy Tinh Châu là đệ tử Diệu Thiên Tông, vừa có sắc vừa có tài, ả mới không chủ động đến vậy!
Tuy Lục Tử Sâm kia rằng che chở ả, nhưng dù sao cũng là đệ tử Huyền Linh Tông, ả cũng không tiện bám theo mãi.
Hơn nữa, đàn ông bị mình chinh phục rồi thì chẳng còn gì thú vị.
Cố Thường Nhạc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cười hề hề với Ngụy Tinh Châu, đáng thương thu tay về.
“Vậy, vậy ta giữ khoảng cách với ngươi một chút, ngươi phải bảo vệ ta đó.”
Vẻ ngoài yếu đuối, ngoan ngoãn hiểu chuyện kia, rất khó khiến người ta không động lòng.
Nhưng mà, Kiếm Phong chẳng có ai bình thường, chẳng ai mặn mà với chiêu trò của ả.
Ngụy Tinh Châu nhìn ả với vẻ kỳ quái, nhíu mày: “Không được, ta phải bảo vệ tiểu sư muội của chúng ta.”
Nghiêm Phong lập tức nhảy ra, thêm mắm dặm muối kể lại những gì Trần Linh đã trải qua ở sư môn trước đây.
Ngụy Tinh Châu vừa nghe, lập tức kéo xa khoảng cách mười mét với Cố Thường Nhạc.
“Vậy ngươi là địch nhân, tránh ra, coi chừng ta không nhịn được giết ngươi.”
Cố Thường Nhạc tủi thân rơi lệ.
Nhưng lần này, người chú ý đến động tĩnh của ả chỉ có Ân Lộc Lộc.
Ân Lộc Lộc không hề thiện cảm với những kẻ quyến rũ Lục Tử Sâm, thấy Cố Thường Nhạc khóc, ả ta chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Đáng đời.”
Cố Thường Nhạc cầu cứu nhìn về phía Ngô Giang, nhưng hắn ta chỉ dán mắt vào Trần Linh, chẳng hề rời mắt.
Cố Thường Nhạc ấm ức khó chịu, khổ không nói nên lời, trừng mắt nhìn Trần Linh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng.
Đều tại nàng!
Tất cả là do Trần Linh!
Lúc này, những vết nứt trên bầu trời bắt đầu điên cuồng rơi đồ xuống.
Linh thú, ma thú, người, đủ loại pháp bảo kim loại, muốn gì có nấy, nhưng đều ở khá xa.
Ngay cả đám tu sĩ vừa tiến vào khu vực kỳ ngộ gần đó cũng bị hút vào, rơi xuống gần họ.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm choáng váng.
Đáng sợ nhất là hai đường hầm vết nứt cuối cùng, trực tiếp đưa một đám cự thú Nguyên Anh cảnh vào.
Một đám!
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Tuy rằng còn ở xa, nhưng chúng đã cùng với đám ma thú kia lao về phía này.
Đám người bên ngoài bí cảnh cũng hoảng loạn tột độ.
“Nhanh!”
“Nhanh liên hệ tổng bộ các bên, bảo họ dẫn đội trị liệu đến ngoại ô Hoàng Lĩnh.”
“Không thể bỏ đám đệ tử này được, bọn họ đều là hy vọng của tông môn và gia tộc!”
Chỉ có Tần Ngự Tu là điềm nhiên uống trà.
Người trong bí cảnh ý thức được sự nghiêm trọng, đồng loạt nhìn về phía Trần Linh.
“Trần Linh, ngươi đừng có giấu riêng tiên thảo, lát nữa chúng ta phải chém giết với bầy thú Nguyên Anh cảnh đấy!”
“Đúng!”
“Lần này không còn là trò đùa như vừa nãy nữa đâu.”
“Nếu ngươi chịu dùng linh thảo giúp chúng ta một tay, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi cướp đoạt tài nguyên nữa.”
“Ta cũng vậy, ta còn bù cho ngươi một vạn linh thạch thượng phẩm!”
Vừa có người mở miệng, gió lập tức đổi chiều.
Họ biết, dù linh khế thú của Trần Linh có hàng cảnh trận, thì đối mặt với bầy mãnh thú Kim Đan kỳ, những Trúc Cơ kỳ ở đây chỉ có đường chết.
Nhưng nếu có tiên thảo cứu chữa, may mắn thì còn giữ được mạng, không thì cũng chỉ bị trọng thương rồi bị loại khỏi bí cảnh.
Trần Linh vừa nghe nói có linh thạch để kiếm, lập tức cười tít mắt.
Thôi Văn Bân, đại sư huynh thân truyền của Nguyệt Hoa Tông thấy vậy, trực giác có kịch hay, liền đứng ra ngay.
“Nếu không đủ, Kiếm Phong ta có thể quyên năm mươi viên tinh hạch linh ma thú.”
Hắn ta vừa mở miệng, mọi người cũng nhao nhao thêm giá.
Trần Linh: “Ách, cái này… không nên, không nên mà.”
“Nhưng các vị nhiệt tình như vậy, ta cũng không tiện từ chối, đành phải nhận vậy.”
Vừa nói, nàng vừa lấy tiên thảo ra.
Thật ra Trần Linh cũng không định thấy chết không cứu, dù sao những người ở đây đều là đệ tử được Cửu Đại Tông Môn và Tiên Môn Bách Gia dốc lòng bồi dưỡng, có mấy người, mấy chục năm sau còn là những nhân vật phong vân của Huyền Linh đại lục.
Sau này dị tộc xâm lấn, người xông lên phía trước cũng vẫn là người của Cửu Đại Tông Môn và Tiên Môn Bách Gia.
Nhưng mà, nàng là người yêu tiền, bọn họ gấp gáp đưa vật tư và linh thạch, nàng đương nhiên sẽ không từ chối.
Ai bảo Kiếm Phong nghèo chứ, mỗi người cũng chỉ có một cái túi Càn Khôn đựng chút vật tư nhỏ mọn mà thôi.
Mọi người: “…” Thật tiện! Thật giả tạo, mắt ngươi sắp biến thành hình linh thạch luôn rồi kìa.
Giờ phút này, mọi người chướng mắt Trần Linh, nhưng không làm gì được nàng, vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào, mạng chó là trên hết.
Lục Tử Sâm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Linh:
“Vậy nên phí bảo hộ của đệ tử Huyền Linh Tông đều do ta chi trả, người Lục gia sẽ mang linh thạch và tinh hạch đến cho ngươi.”
“Trần Linh, tốt nhất ngươi đừng để người Huyền Linh Tông ta bị thương dù chỉ nửa phần, nếu không, ta sẽ bóp chết nguồn cung vật tư của ngươi!”
Nếu không phải tiên thảo kia chỉ nghe lời Trần Linh, bọn họ cũng chẳng cần phải nhẫn nhục thế này.
“Được thôi.”
Trần Linh nhìn đám cự thú Nguyên Anh kỳ đang lao về phía họ ở đằng xa, xoa xoa cánh hoa của U Băng Tiên Thảo.
“Lát nữa đừng có chữa trị cho đám linh ma thú đó đấy nhé.”
“Nếu nghe lời, ta sẽ vẽ cho ngươi một trăm tấm phù ngâm chân.”
Nói hay không nói, cứ vẽ bánh trước đã.
U Băng Tiên Thảo nghe vậy, mừng rỡ xoay vòng vòng tại chỗ.
“Ô hi hi hi!”
Tuyệt vời! Tuyệt vời!
Giây tiếp theo, Trần Linh lấy ra một cái lò luyện đan siêu lớn từ trong túi Càn Khôn.
Nàng đặt cái lò luyện đan trước mặt Ngụy Tinh Châu.
“Nhị sư huynh, chúng ta khai chiến thôi!”
Ngụy Tinh Châu ngơ ngác, nhưng vẫn bước đến trước mặt nàng.
Trần Linh rút chủy thủ bên hông, cười hì hì với hắn:
“Đưa tay cho ta.”
Chương 60: Nguyên Anh biến Kim Đan, Kim Đan hóa cún con
Ngụy Tinh Châu vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động đưa ra.
Vừa đưa tay ra, Trần Linh liền vạch một đường trên lòng bàn tay hắn.
“Phụt.”
Máu tươi chậm rãi chảy ra.
Trần Linh mắt nhanh tay lẹ lấy từ túi Càn Khôn ra đơn thuốc kỳ ngộ, “vèo” một cái đặt vào lòng bàn tay Ngụy Tinh Châu.
Ngụy Tinh Châu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thẻ trúc cũ kỹ kia đã phát ra ánh sáng trắng.
Vật chết nhận chủ thành công.
Trần Linh lại tặng kỳ ngộ rồi!
Mọi người trong lòng đều không thoải mái, dù sao một trong những lý do bọn họ luôn bám theo Trần Linh là vì kỳ ngộ.
Nhưng biết làm sao giờ, việc cấp bách trước mắt là sống sót khỏi đám cự thú Nguyên Anh kỳ và những thứ quỷ quái từ các đường hầm phân liệt khác chui ra.
Ngụy Tinh Châu kinh ngạc tột độ.
Hắn sao có thể không nhìn ra sự bất phàm của vật này, hắn là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, đã có thể cảm nhận rõ ràng sự kỳ diệu và thoải mái khi trúc giản nhận chủ.
Hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được vài tia chân lý đại đạo ẩn chứa trong đó.
“Sư… Sư muội?”
“Vừa rồi muội… đã làm gì vậy?!”
Trần Linh cười tươi đáp: “Không có gì, chỉ là tặng cho sư huynh một món đồ sư huynh rất cần thôi.”
Nghiêm Phong lập tức nói: “Đệ biết, đệ biết!”
“Đó là sư muội lấy được trong không gian kỳ ngộ… từ đời nào rồi ấy, là một món đồ hiếm có.”
Ngụy Tinh Châu nghe vậy, suy đoán được chứng thực, nhất thời vừa giận vừa cảm động, không biết phải làm sao.
Sư tôn thu đồ đệ kiểu gì vậy, có đồ tốt mà không biết giữ lại cho mình!
Muội ấy thật sự là… rõ ràng không cần phải chịu uất ức như vậy, chắc chắn là ở sư môn cũ quá lâu, nên hình thành tính cách thích lấy lòng người khác rồi.
Không được, sau này nhất định phải bảo vệ muội ấy thật tốt, nếu không dễ bị người khác ức hiếp lắm.
Ngụy Tinh Châu trong lòng như có người đang khóc rống.
Đồ vật kỳ ngộ dù thần kỳ đến đâu, cũng chỉ là vật chết, một khi đã nhận chủ thì sẽ không nhận người khác, trong lòng Ngụy Tinh Châu tràn ngập cảm giác áy náy.
Vừa gặp mặt đã để tiểu sư muội nện đồ quý giá như vậy, hắn đúng là không phải người mà!
Nhưng Trần Linh không cho hắn thời gian khách sáo, đám cự thú Nguyên Anh kỳ xông ra từ đằng xa cũng không cho phép.
Nàng sẽ đưa đan phương cho Ngụy Tinh Châu, vì hắn sinh ra đã yêu thích, phù hợp, vì hắn có bản lĩnh và thiên phú mạnh mẽ trong luyện đan, càng vì hắn là Ngụy Tinh Châu.
Kỳ ngộ dù tốt, chung quy là vật chết, trao đúng người mới là chính xác.
Nàng không vì đồ tốt mà nhét hết vào túi mình, cũng không cần thiết phải thế.
“Nhị sư huynh, muội biết huynh rất gấp, nhưng huynh đừng vội, giờ không phải lúc làm thủ tục cảm ơn.”
“Huynh xem trong đan phương, có loại nào ăn vào giúp tăng tu vi trong thời gian ngắn không, dù chúng ta có hàng cảnh trận cũng không thể hoàn toàn nghiền nát chúng.”
Những thứ kia thân hình cái nào cái nấy đều to lớn, chủng tộc cũng khác nhau, nhưng không con nào không thích ăn thịt người.
Mà trận thu nhỏ của nàng trong năm ngày đã không thể dùng lại, cho nên, phải chuẩn bị nghênh chiến đầy đủ.
Ngụy Tinh Châu có chút kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ đầu óc Trần Linh lại lanh lợi đến vậy.
Nếu là người khác, giờ này chắc đã đặt hết hy vọng lên hắn, hoặc là muốn hắn bảo vệ rồi.
Nhưng tiểu sư muội lại nghĩ đến kế sách vẹn toàn, rõ ràng nàng chỉ là một đứa nhóc vừa Trúc Cơ.
Hắn cũng không khách sáo, quả quyết đáp ứng: “Được.”
Sư phụ tiện nghi của bọn họ, cuối cùng cũng đáng tin được một lần, nhặt về cho họ một tiểu sư muội rất tuyệt vời.
Ngụy Tinh Châu trong lòng cảm động không thôi, thật muốn cho sư phụ nhà mình một bạt tai.
Gã đó, thật là quá giỏi rồi.
Ngụy Tinh Châu lập tức dựng lò luyện đan, lại dùng dị hỏa, đốt lửa dưới lò.
Trong lúc Ngụy Tinh Châu không ngừng tự thuyết phục bản thân, Trần Linh đã lấy ra một đống lớn linh thảo từ túi Càn Khôn.
Nàng ném đống linh thảo xuống trước mặt Ngụy Tinh Châu: “Cái gì dùng được thì cứ dùng.”
Khi Ngụy Tinh Châu nhìn rõ những thứ bên trong, cả người ngây dại.
Má ơi!
Tiểu sư muội lại giàu có đến vậy sao?
Thứ này vượt xa phạm vi giàu có của Kiếm Phong bọn họ rồi.
“Không được, ta phải hét giá trên trời, ta nhất định phải hét giá trên trời!” Ngụy Tinh Châu lớn tiếng kêu lên.
Mọi người: “…”
Người của Kiếm Phong, Diệu Thiên Tông, quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp gì.
Trần Linh mặc kệ hắn có đang cố tình tăng giá hay không, nàng tiến đến trước mặt Địch Kiên Bỉnh.
“Bánh Chiên sư huynh, gọi Bổ Lộ ra đây, để nó cùng Yết Lâu mở trận hàng giới.”
“Cuộc đi săn sắp bắt đầu.”
Trần Linh cười rạng rỡ, trong mắt không chút sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hớn hở.
Bộ dạng kia, cứ như thể nàng đang nhìn thấy một đống lớn linh thạch và tinh hạch vậy.
Địch Kiên Bỉnh cũng bị lây nhiễm, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Chuyện nhỏ.”
Hai người đạt thành nhất trí, Yết Lâu và Bổ Lộ từ không gian khế ước chui ra, mỗi con một bên lơ lửng cạnh họ, Linh Hầu Lang Gia và Dực Long Long Câu cũng vào tư thế chiến đấu.
Tiểu Chu Hoàng hóa thành hình nhện, lặng lẽ đến gần tai Nghiêm Phong: “Thật ra, ta không chỉ tìm bảo được, ta còn có tuyệt chiêu.”
“Nhưng giờ chưa dùng được đâu, phải đợi đến lúc nguy hiểm nhất, hơn nữa là khi ngươi sắp chết ấy.”
Nghiêm Phong: “…”
“Thôi bỏ đi, tốt nhất là ngươi đừng dùng nó trong quãng đời còn lại của ta.”
Đám mãnh thú Nguyên Anh kỳ vừa áp sát, Trần Linh lập tức ngăn cản mọi người.
“Mọi người nghe kỹ đây!”
“Tuyệt đối không được rời khỏi ta và Bánh Chiên sư huynh quá hai mươi dặm, người yếu đứng sau, người mạnh đứng trước.”
“Xếp thành vòng tròn, đừng hoảng, đừng sợ.”
“Hàng trước tấn công xong lập tức lui về sau để chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo, đợi đám linh ma thú bị đánh gần xong, chúng ta sẽ tản ra.”
Trần Linh vừa ra lệnh, đệ tử các tiên môn, bách gia và đại tông môn nhanh chóng xếp hàng, tìm vị trí của mình.
Trần Linh cũng không rảnh rỗi, sau khi mọi người xếp hàng xong, nàng lấy cành linh mộc ra vẽ trận phòng ngự, rồi dán đầy phù Tụ Linh và phù Chuyển Năng xung quanh trận.
“Đừng ra khỏi trận, đây là trận phòng ngự.”
Trần Linh đã là Trúc Cơ kỳ, tất cả pháp trận vẽ ra đều đã đột phá, tăng lên phạm vi hai mươi dặm, nhưng vẫn không yên tâm.
“Sau khi tấn công xong thì về vòng, cũng đừng phá hoại mấy đường màu lam trong trận.”
Cành linh mộc của Trần Linh đã bị dùng quá nhiều lần, lúc này đã gần hỏng, đến nỗi mấy đường quan trọng nhất kia chỉ có thể dùng sức mạnh của phù Tụ Linh và phù Chuyển Năng để duy trì.
Dặn dò xong xuôi, nàng mới yên tâm dẫn Địch Kiên Bỉnh ra trước mặt mọi người, lại dán thêm bùa Tụ Linh lên người hai người, lúc này mới an tâm.
Cố Thường Nhạc trốn sâu trong đám người, nắm chặt lấy thanh linh kiếm của mình.
Nghe thấy lời dặn dò của Trần Linh, ả không khỏi liếc nhìn mấy sợi dây màu lam kia.
Ả thầm nghĩ: Nếu như phá hủy mấy sợi dây phát sáng kia thì sao?
Trần Linh nào biết lời nhắc nhở của mình đã lọt vào tai kẻ khác, nàng vẫn còn đang dặn dò hai con khế ước thú.
“Yết Lâu, Bổ Lộ, chú ý nghe lệnh.”
Sau khi Trần Linh phá cảnh, phạm vi kiếm thức của Yến Hắc cũng tăng lên, mở rộng đến hai mươi dặm.
Yến Hắc vừa phát hiện bầy thú đến gần, lập tức nhắc nhở Trần Linh.
“Đến rồi!”
Trần Linh sắc mặt ngưng trọng: “Triển khai hàng cảnh trận.”
“Vút!”
“Vút!”
Hai đạo hàng cảnh pháp trận màu vàng và màu lam đồng thời triển khai, trong nháy mắt lan rộng ra.
Do cảnh giới hai người khác nhau, pháp trận màu vàng chỉ bao phủ hai mươi dặm, còn pháp trận màu lam lại lan rộng đến bốn mươi dặm.
Sự khác biệt giữa Trúc Cơ sơ kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ được thể hiện rõ ràng.
Thế là, đám cự thú Nguyên Anh kỳ xông vào pháp trận đầu tiên bị giáng xuống Kim Đan kỳ, khi chúng xông đến pháp trận màu vàng, lại bị giáng thêm một lần nữa.
Chúng biểu diễn một màn tuyệt kỹ cho toàn bộ nhân loại và khế ước thú xem:
Nguyên Anh biến Kim Đan.
Kim Đan biến chó rách.
Ngay lập tức, tất cả mọi người và cự thú đều ngơ ngác.