1. Home
  2. Hài hước
  3. Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!
  4. Chương 26-30

Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa!

Chương 26-30

❮ sau
tiếp ❯
Chương 26: Các Loại Tạo Hóa

Khế ước thú của Nghiêm Phong khiến tiên môn bách gia chấn kinh.

Đương nhiên, bản thân hắn không hề hay biết.

Vừa được Yến Hắc đưa ra, Nghiêm Phong lập tức chỉ đường.

“Trì Vân nói, khi Địa Uyên mở ra sẽ có 108 cái hố trời xuất hiện, mỗi hố trời đều ẩn chứa cơ duyên khác nhau, bao phủ toàn bộ bí cảnh.”

“Việc chúng ta cần làm tiếp theo là quét sạch các cứ điểm dưới hố trời, trước tiên đến vùng núi tuyết ngầm gần đây.”

Trần Linh hiểu rõ.

Phó bản đã được nâng cấp.

Vừa nhắc đến núi tuyết ngầm, hai mắt Trần Linh sáng rực.

Tuyết Hồ à, chúng không sản sinh ra tinh hạch thượng phẩm, thịt cũng chua chát khó ăn.

Nhưng…

Lông Tuyết Hồ có thể làm thành bút lông thượng hạng, nước mắt có thể chữa trị các loại nội thương ngoại thương, còn có thể thanh tẩy tạp chất trong cơ thể.

Là thứ tốt.

Một khắc sau, mấy người vượt qua hố trời Ma Chu Quật, tiến vào núi tuyết ngầm.

Vừa đến nơi, họ đã nghe thấy một tiếng nổ lớn.

“Ầm!”

Nhìn kỹ, không xa có một đám người đang tranh chấp.

Hơn nữa, người bị nhắm vào lại là Bánh Chiên sư huynh của Kiếm Phong.

Đúng lúc Địch Kiên Bỉnh bị một đám người vây quanh, một cô gái từ phía sau nhảy ra.

“Ai dám động vào nam nhân của ta thì cứ thử xem!”

Trần Linh và Nghiêm Phong thấy vậy, ngũ quan đồng loạt nhăn nhúm lại.

Ái chà…

Hai người nheo mắt nhìn kỹ.

Cô nương kia cao chừng mét tám, mày thanh mắt tú, anh khí bức người, mái tóc ngắn gọn gàng, trên đỉnh đầu búi một túm nhỏ.

Sau lưng nàng ấy vác một cây chiến phủ làm bằng tinh thạch màu đen, một thân chiến giáp bóng tối bó sát cơ thể, trước lồi sau vểnh, thân thể cường tráng.

Hiển nhiên, thể năng của nàng ấy được rèn luyện rất tốt.

Trần Linh và Nghiêm Phong thấy nàng ấy nhảy đến trước mặt Địch Kiên Bỉnh, đồng loạt che mắt.

Toang rồi.

Người này là Giang Vô Diễm, đại sư tỷ của Vạn Thú Phong, đứng đầu hàng đệ tử thân truyền của Vạn Thú Phong, người cao to vạm vỡ, tính tình hào sảng, bị đồng môn trên dưới trong tông môn gọi là “bà chằn”.

Sáu năm trước, trong đại hội chiêu sinh của Diệu Thiên Tông, nàng ấy đã nhất kiến chung tình với Địch Kiên Bỉnh, từ đó một lòng một dạ treo trên người Địch Kiên Bỉnh.

Địch Kiên Bỉnh nhiều lần cự tuyệt không thành, sau này cũng mặc kệ, tùy ý Giang Vô Diễm đi đâu cũng xưng mình là nam nhân của nàng ấy.

Đối với Địch Kiên Bỉnh, một người đàn ông thẳng đuột không ham mê tình ái, thì việc có scandal với ai cũng chẳng hề gì, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có kiếm.

Hơn nữa Địch Kiên Bỉnh cơ bản không ở trong tông môn, từ khi hai người quen biết đến nay cũng chỉ gặp nhau vài lần, nhưng Giang Vô Diễm lại có khả năng tự tưởng tượng và tự mình “cua” cực mạnh, đến nỗi nàng ấy luôn cảm thấy giữa hai người có gì đó.

Thấm thoắt, năm sáu năm trôi qua.

Một người đàn bà chanh chua, một kẻ trọng nam khinh nữ, đến giờ vẫn chưa làm rõ được mối quan hệ giữa cả hai, nhưng Giang Vô Diễm vẫn luôn thích thú đắm chìm trong đó.

Lâu dần, danh tiếng si tình của Giang Vô Diễm lan rộng khắp các đỉnh, thậm chí toàn bộ giới tu tiên.

Trước khi xuyên sách, Trần Linh chưa từng thấy Giang Vô Diễm xuất hiện trong truyện, kiếp trước nàng cũng nghe không ít chuyện bát quái về sự si tình tuyệt đối của Giang Vô Diễm.

Trần Linh nhớ rằng, kiếp trước vào ngày đầu tiên bái sư, nàng đã bị Triệu Trường Thanh phạt vì vô tình đụng ngã Cố Thường Nhạc, phải diện bích sám hối ba ngày trong động ở hậu sơn.

Lúc đó nàng mới học được cách dẫn khí nhập thể, tu vi chưa đủ để tuyệt cốc, đói đến mức bụng dính vào lưng thì được vị đại sư tỷ nhiệt tình của Vạn Thú Phong mang cho một chiếc bánh nướng lớn.

Không ngờ tới, lại có thể gặp được nàng ấy ở Địa Uyên này.

Trần Linh hoàn hồn, bảo Nghiêm Phong cho đám Ma Chu dừng lại một bên.

Tính tình Tuyết Hồ giảo hoạt, thường thấy người là bỏ chạy, mà Ma Chu lại là khắc tinh của Tuyết Hồ, nếu mang cả đám Ma Chu qua, còn ra thể thống gì?

Nước mắt và lông của Tuyết Hồ cần phải được lấy trong trạng thái cảm xúc đặc biệt, kỵ nhất là sinh ra cảm xúc sợ hãi.

Một khi sợ hãi, nước mắt sẽ không còn tác dụng chữa thương, lông làm thành bút hồ ly cũng cứng đờ, không thể thoải mái viết chữ vẽ bùa.

Trì Vân bảo đám Ma Chu đi xuống hố tiếp theo chờ.

Trần Linh và Nghiêm Phong cũng đi đến trước mặt Địch Kiên Bỉnh.

“Bánh rán/bánh chiên sư huynh, chuyện này là sao?”

Vẻ mặt Địch Kiên Bỉnh xám xịt, xem ra là trải qua ác chiến, trên người thì không bị thương.

“Không biết nữa, vừa nãy ta còn ở trên kia đánh nhau với Toan Nghê thú, vốn định nhổ răng của Toan Nghê thú làm kiếm xem sao, ai ngờ mặt đất đột nhiên sụt xuống, nghĩ đủ cách cũng không bay lên được.”

“Vừa bị hút xuống, ta liền rơi xuống đây, ta còn định bắt một con Tuyết Hồ về cho muội chơi, kết quả quay đầu đã bị đệ tử Khí Phong vây rồi, bọn họ nói đây là địa bàn của họ.”

“Rồi sau đó, các ngươi và vị hán tử này…”

Địch Kiên Bỉnh trầm ngâm một lát, đổi giọng nói tiếp:

“Các ngươi và vị nữ hán tử này liền đến.”

Nghiêm Phong và Trần Linh: “…”

Hai người không biết nên nói gì cho phải, nhưng bánh chiên sư huynh gọi “nữ hán tử” cũng khá sát nghĩa.

Giang Vô Diễm vừa nghe thấy danh xưng “nữ hán tử”, mặt liền đỏ bừng, tim đập loạn xạ như nai con.

Tốt lắm, người đàn ông của nàng ấy đã đặt cho nàng ấy một biệt danh mới.

Giang Vô Diễm cười ha ha: “Rất tốt, từ nay về sau ta sẽ gọi là nữ hán tử.”

Đám đệ tử Khí Phong: “…”

Hóa ra nữ nhân khi yêu thật đáng sợ!

Mọi người nhìn nàng ấy với ánh mắt thương cảm, một nữ đệ tử từng được Giang Vô Diễm cứu giúp không nhịn được lên tiếng:

“Vô Diễm sư tỷ, hay là chúng ta đổi người thích đi?”

Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức phụ họa, chế giễu.

Địch Kiên Bỉnh không còn là kiếm tu chỉ biết có kiếm trong mắt nữa rồi, hắn đã có tiểu sư muội rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy ngươi không nghe thấy hắn nói muốn bắt Tuyết Hồ cho sư muội nhà mình sao?”

“Hắn có người trong lòng rồi, ngươi đừng chạy theo hắn nữa thì hơn!”

Thậm chí, có người còn chế nhạo Giang Vô Diễm như chó dại.

Nhưng đương sự Giang Vô Diễm lại cười ha hả:

“Sư muội của nam nhân ta đương nhiên là sư muội của ta, chờ đó, chờ đó, ta đi bắt Tuyết Hồ ngay đây.”

Mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc.

Ngay cả Trần Linh cũng không khỏi bội phục nàng ấy yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Mẹ nó đúng là cuồng yêu giai đoạn cuối!

Hết thuốc chữa rồi.

Nhưng Trần Linh không ghét tính cách xuề xòa của nàng ấy, lại nhớ ơn bánh chiên, nên lập tức đồng ý:

“Được thôi, chúng ta cùng nhau bắt Tuyết Hồ, ta rất có kinh nghiệm bắt Tuyết Hồ đấy.”

Giang Vô Diễm nghe vậy, lập tức mừng rỡ, chạy đến trước mặt Trần Linh vỗ ngực nói:

“Ta biết ngự thú, Tuyết Hồ thích ăn động vật nhỏ, ta lấy chút động vật nhỏ từ không gian sống ra, có khi bắt được bảy tám con ấy chứ.”

Nàng ấy cười sảng khoái, thẳng thắn rộng rãi, hoàn toàn tập trung vào Trần Linh, rất tự nhiên, không hề gượng ép.

“Giang sư tỷ, ta có chủ ý hay hơn, có thể kiếm được rất nhiều nước mắt Tuyết Hồ đấy.”

“Thật không?”

“Đương nhiên rồi, lát nữa tỷ chỉ cần làm theo lời ta là được.”

Vừa nói, Trần Linh vẽ một lá phù tụ linh, dán lên người, bắt đầu vẽ pháp trận.

Với năng lực hiện tại của nàng, vẽ pháp trận lớn chỉ có thể nhờ phù tụ linh chuyển đổi linh lực, lát nữa ăn vài quả linh quả là hồi phục được ngay.

Đệ tử Khí Phong thấy vậy, không dám nói gì, cũng không dám ngăn cản.

Ai dám chứ!

Đám người trước mặt, trừ Trần Linh ra đều là người Trúc Cơ trung hậu kỳ, ai nấy tư chất phi phàm, lại còn là đệ tử thân truyền.

Người Kiếm Phong vốn nổi tiếng tàn bạo, lần này tụ tập tận ba người, mọi người vẫn còn nhớ cảnh tượng người Vạn Trận Phong thảm hại thế nào khi bọn họ từ trên trời giáng xuống.

Huống chi còn có Giang Vô Diễm, đại sư tỷ của Vạn Thú Phong, người kia thân thể cường tráng, viễn chiến cận chiến đều rất thành thạo.

Đánh nhau với đám người này, có nửa phần thắng nào chứ?

Họ chỉ có thể im miệng, coi như không khí.

Mà đệ tử có tâm đã lấy ra lưu ảnh thạch.

“Vút!”

Bên ngoài bí cảnh lại hiện thêm cảnh tượng núi tuyết dưới lòng đất.

Lúc này, mọi người vừa hay thấy Trần Linh vẽ một pháp trận rất lớn, lấy ra máu của Điệp Hậu.

“Giang sư tỷ, Tuyết Hồ thích ăn con vật gì nhất ạ?”

Giang Vô Diễm đáp: “Tuyết Hồ là động vật ăn tạp, cơ bản cái gì cũng ăn, nhưng chúng thích nhất là chuột nhỏ hamster, tiểu linh thố, các loại tiểu linh ngư thịt tươi sống ở Linh Đàm, và cả tiểu linh điểu nữa.”

Trần Linh vừa đáp lời vừa vẽ linh phù, chỉ vài phút sau đã vẽ xong linh phù tự tạo ảo cảnh.

Nàng ném linh phù đã kích hoạt vào trong pháp trận.

Ngay giây sau, trong pháp trận xuất hiện đủ loại động vật sống động như thật, từ chạy trên mặt đất, bơi dưới nước, đến bay trên trời, thứ gì cũng có, đều là món khoái khẩu củaTuyết Hồ.

Nhưng vẫn chưa hết.

Nàng lại đổ thêm mấy giỏ dâu ngọt tràn đầy linh khí vào trận pháp.

Mọi người kinh hãi.

Dâu ngọt là loại linh quả hiếm có, người tu vi thấp chỉ cần ăn một quả là có thể lập tức hồi phục toàn bộ linh lực.

Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh ăn bốn năm quả cũng có thể hồi phục linh năng, Trần Linh lại đem ra dùng hoang phí thế này sao?

Các tiên môn thế gia thấy dáng vẻ điên cuồng kiếm chác của Trần Linh, ánh mắt nhìn Diệu Thiên Tông cũng thay đổi.

Đại hội tỉ thí trăm năm một lần, Diệu Thiên Tông đã liên tục đội sổ cả ngàn năm, gần trăm năm nay lại càng suy vi.

Ai cũng biết Diệu Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, linh quả của con bé kia chắc chắn hái được từ Địa Uyên.

Nghĩ đến đây, đám đệ tử các tiên môn thế gia lập tức không nhịn được nữa.

Nhìn thế nào cũng thấy đỏ mắt.

Cái bí cảnh rách nát này bao giờ mới mở cửa cho vào đây?

Chương 27: Vặt lông cáo, vặt sạch lông cáo!

Với Trần Linh, thứ cần nhất bây giờ là nước mắt Tuyết Hồ và bút lông cáo.

Cơ thể nàng hiện tại quá nhiều tạp chất, nếu dùng nước mắt Tuyết Hồ để loại bỏ, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện.

Nước mắt Tuyết Hồ hiệu quả hơn đan Tẩy Tủy cả ngàn lần, nhưng trên thị trường cực kỳ hiếm có, dù sao Tuyết Hồ ít thấy, nước mắt lại càng khó lấy.

Còn bút lôngTuyết Hồ, nàng càng cần hơn, mấy ngày nay vẽ bùa đã hao tổn của nàng không ít bút lông rồi.

Lông Tuyết Hồ là vật hiếm có, hôm nay nàng nhất định phải tích trữ đủ dùng.

Về phần dâu ngọt, lần trước nàng đến Bảo Sơn chơi đã hái gần hết một ngọn núi, có thể nói là dùng mãi không hết.

“OK, chúng ta vào pháp trận chờ trước, lát nữa sẽ có vô số Tuyết Hồ lao vào.”

Liên tục vẽ mấy lá linh phù, tiêu hao không ít tinh thần lực, giờ nàng đã thấy hơi mệt mỏi.

Trần Linh ném cho Nghiêm Phong mấy quả linh quả, lau vội máu mũi rồi đi vào pháp trận.

Mấy người cũng không khách sáo, vừa gặm linh quả vừa tiến vào pháp trận.

Một ngụm linh quả tràn đầy linh khí ăn vào, mọi mệt mỏi trên người tan biến ngay tức khắc, linh lực tiêu hao cũng hồi phục với tốc độ nhanh nhất.

Thật thoải mái!

Bốn người vừa vào pháp trận, Trần Linh liền giới hạn trọng lượng vào trận trong vòng ba mươi cân.

Tuyết Hồ dáng người nhỏ nhắn, thông thường con nặng nhất cũng chỉ khoảng hai mươi cân, chỉ cần nàng sửa đổi điều kiện vào trận, những kẻ có ý đồ xấu tự nhiên không thể vào được.

Người mà, dù gầy đến da bọc xương, cũng phải năm sáu chục cân.

Nàng vừa thiết lập xong, xung quanh liền truyền đến những tiếng ầm ầm, tiếng động càng lúc càng gần.

Trần Linh cong môi cười: “Đến rồi.”

Đệ tử Khí Phong vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức sợ hãi rút kiếm, làm tư thế phòng thủ.

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.

Hai phút sau, bầy đàn Tuyết Hồ đã lao thẳng về phía bên này, chẳng còn quan tâm có người hay không.

Tuyết Hồ nổi tiếng tham ăn, trong pháp trận của Trần Linh không chỉ có đủ loại chim bay thú chạy, còn có một đống dâu rừng ngọt lịm, chúng nào có thể cưỡng lại những mỹ vị tuyệt trần này, mắt đỏ hoe lao thẳng về phía trước.

Ban đầu, mọi người đều cho rằng sẽ không có nhiều Tuyết Hồ đến.

Nghiêm Phong xắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu: “Tiểu sư muội, tiếp theo nên làm gì?”

Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm cũng hăng hái muốn thử, mắt lộ vẻ tinh quang.

Thứ này, vuốt ve chắc chắn mềm mại, ai có thể từ chối sinh vật có xúc cảm tốt như vậy chứ! Huống chi còn đáng yêu như thế!

Trần Linh gặm linh quả lót dạ: “Đừng hoảng, đợi hết lũ tiểu hồ ly trên núi tuyết đến đây, ta sẽ dạy các ngươi cách lấy nước mắt.”

Mọi người nhướng mày.

Đùa gì vậy?

Đến khi Trần Linh lại lấy ra từ trong túi một đống lớn dâu rừng: “Nhìn đây.”

Trần Linh tích lực vỗ mạnh vào một trận nhãn của pháp trận, pháp trận liền xuất hiện từng điểm sáng.

Ngay sau đó, mọi người liền thấy Trần Linh đổ hết dâu tây ngọt vào điểm sáng.

Vừa vào điểm sáng, dâu tây ngọt bắt đầu chạy loạn khắp pháp trận với tốc độ cực nhanh, đám cáo tuyết lao vào những ảo ảnh dâu tây và chim thú, vồ hụt hết lần này đến lần khác.

Chẳng khác nào trò khỉ.

Người trong ngoài bí cảnh đều ngơ ngác: Pháp trận còn có thể chơi kiểu này á???

Ngay cả Hùng Kinh Đán thấy chiêu trò này cũng không khỏi cảm thán một câu: “Con mẹ nó Trần Linh đúng là thiên tài!”

“Chơi trận pháp giỏi như vậy, không ở Vạn Trận Phong thì tiếc thật.”

Nói rồi, ông cố ý liếc nhìn Triệu Trường Thanh, chỉ thấy sắc mặt đối phương khó coi như ăn phải phân.

Triệu Trường Thanh cũng không biết Trần Linh học được những thứ này từ khi nào, còn tự ý sửa đổi lung tung, trước kia vậy mà không phát hiện ra thiên phú trận pháp của nàng.

Tần Ngự Tu cười khẩy: “Tông chủ, ta nhớ người từng nói sau khi kết thúc thí luyện sẽ khen thưởng những đệ tử có biểu hiện tích cực, tuy Trần Linh hiện tại không ở Vạn Trận Phong, nhưng người cũng có thể cân nhắc để nàng tiếp tục học hỏi.”

Hùng Kinh Đán suy nghĩ một lát, thấy có thể chấp nhận. Nhìn lại cảnh khốn khó trước đây của Trần Linh, những thứ này đều là do nàng tự học mà thành, dù sao sư tôn trước kia thiên vị, lại thả mặc nàng.

Nói lùi một vạn bước, nếu Triệu Trường Thanh sớm biết nàng có nhiều bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không dễ dàng để nàng rời khỏi sư môn.

Triệu Trường Thanh thấy Hùng Kinh Đán dường như đang cân nhắc, lập tức đứng phắt dậy định lý luận, chỉ tiếc là chú cấm ngôn vẫn chưa được giải, ông ta nói nửa ngày trời cũng không thể phát ra tiếng nào.

Mà Tần Ngự Tu đây là đang xúi giục tông chủ đem trấn phong chi bảo của Vạn Trận Phong cho Trần Linh, sao có thể được!

Hai người làm lơ sự phản đối của ông ta, tiếp tục xem động tĩnh trong bí cảnh, thiếu chút nữa khiến Triệu Trường Thanh tức chết.

Năm phút sau, pháp trận đã được mở rộng thành mười dặm, Trần Linh và những người khác đứng ở ngoài cùng, nhìn con Tuyết Hồ cuối cùng tiến vào pháp trận.

Trong lúc đó, sự náo động của đám Tuyết Hồ gây ra những trận tuyết lở liên tiếp, vài lần suýt chút nữa nhấn chìm mọi người.

“Chúng ta bắt đầu nhổ lông cáo lấy nước mắt đây, mọi người chú ý xem thao tác của ta.”

Trần Linh lấy từ trong túi Càn Khôn ra một tấm bạt thu nhỏ trải trên mặt đất, rồi lấy ra một túi đựng nước, cùng với một chiếc lông chim Thanh Tước dài.

Nghiêm Phong và những người khác khó hiểu nhíu mày, đồng loạt hỏi: “Rồi sao nữa?”

Trần Linh cười hì hì, tiện tay bắt một con Tuyết Hồ, túm lấy chân nó rồi dùng lông chim Thanh Tước cù lét vào nách.

Bị kích thích, Tuyết Hồ kêu lên “hí hí hí”, ngũ quan nhăn nhúm hết cả lại.

Vừa cười, tuyến lệ lập tức vỡ òa.

Trần Linh bắt đầu hứng nước mắt.

“Thao tác là như vậy đó, cố gắng đừng để chúng sợ hãi.”

“Nếu cảm thấy Tuyết Hồ sợ, lập tức cho ăn dâu ngọt.”

Nói rồi, Trần Linh phát cho mọi người mỗi người một túi dâu ngọt lớn, còn nàng thì bắt đầu nhổ lông hồ ly.

“Ngũ sư huynh, thất sư huynh, muội muốn lấy lông hồ ly về làm bút lông, các huynh nhớ nhổ cho muội nhiều lông một chút nha.”

“À phải rồi Giang sư tỷ, nước mắt Tuyết Hồ tỷ tự thu thập rồi mang về dùng, ngự thú sư nhất định phải có thể chất cường đại để chiến đấu, tỷ lại thích cận chiến, về sau nhất định phải dùng nước mắt Tuyết Hồ rửa tủy cho tốt.”

Giang Vô Diễm cảm động đến sắp khóc.

Sao nam nhân của nàng ta lại có sư muội tốt như vậy, quả thực là tiểu tiên nữ mà!

Giang Vô Diễm vội vàng gật đầu: “Cảm ơn sư muội! Ta nhất định phải nhổ sạch lông con Tuyết Hồ, không để lại một cọng nào!”

Mấy người cũng không lãng phí thời gian, lập tức bắt tay vào việc.

Trong pháp trận nhất thời gà bay chó sủa, tiếng cười “hí hí” của Tuyết Hồ lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết vì bị nhổ lông vang vọng khắp núi đồi.

Lông Tuyết Hồ bị nhổ chỉ ba năm ngày là mọc lại, tuy rằng nhổ lông không đau, nhưng Tuyết Hồ sẽ cười mệt, còn bị chóng mặt hoa mắt, chóng mặt quá thì tự nhiên không còn sức giãy giụa.

Đệ tử Khí Phong đứng bên ngoài nhìn mà ngứa ngáy cả người, nhưng lại không dám tiến lên.

Mọi người thèm thuồng cả một canh giờ, đại đệ tử Khí Phong là Vưu Tử An dẫn theo đám thân truyền trở về.

Vừa đến, đã thấy Trần Linh và những người khác đang hăng say nhổ lôngTuyết Hồ, thu thập nước mắt Tuyết Hồ.

Một canh giờ trước, Vưu Tử An dẫn vài đệ tử thân truyền tìm được Tuyết Liên tiên phẩm, bọn họ vừa hợp lực giết chết thú bảo vệ Tuyết Liên, chuẩn bị hái Tuyết Liên thì hết trận tuyết lở này đến trận tuyết lở khác từ trên trời giáng xuống, vùi lấp bọn họ, Tuyết Liên gặp bão tuyết, tự động di chuyển.

Mấy người đánh nhau nửa ngày với thú bảo vệ, kết quả chỉ rước lấy một thân thương tích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Liên tự động di chuyển, cuối cùng đành bất lực trở về.

Mấy người vốn định về doanh địa nghỉ ngơi rồi quay lại tìm, nhưng vừa về đến nơi đã bắt gặp Trần Linh và đồng bọn đang gây sự.

“Chuyện gì thế này!” Vưu Tử An lớn tiếng chất vấn.

Một đám đệ tử Khí Phong không dám tiến lên ngăn cản, run rẩy kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Vưu Tử An giận dữ, vung tay tát bay tên đệ tử nội môn vừa nãy.

“Đồ phế vật! Sao các ngươi không xông lên ngăn cản!”

Đám người cúi gằm mặt: “…” Bọn họ tám, chín người, chỉ có hai tên trúc cơ kỳ nhỏ yếu, đến thở cũng phải dè chừng, đâu dám lên tiếng!

Vẻ mặt Vưu Tử An tái mét, liên tục nói: “Tốt, tốt lắm!”

“Thảo nào Tuyết Hồ lại nóng nảy, núi non rung chuyển, tuyết lở liên miên!”

“Hóa ra là mấy người các ngươi giở trò quỷ!”

“Hôm nay ta phải giết chết mấy tên nhãi ranh các ngươi!”

Vưu Tử An sát khí đằng đằng, rút kiếm xông lên, nhưng vừa chạm vào pháp trận thì…

“Bịch!”

Đụng phải rồi.

Chương 28: Đưa đây nào!

“Không ngờ lại không vào được!”

“Nghiêm Phong, Địch Kiên Bỉnh, biết điều thì mau mở trận pháp ra, đừng ép ta dùng tuyệt chiêu!”

Vưu Tử An giận tím mặt, gào thét về phía đám người trong pháp trận.

Nhưng đám người kia đã say máu, nào còn để ý đến hắn ta.

Dù gì thì hắn ta, Vưu Tử An, cũng là đại sư huynh thân truyền của Khí Phong, là người nổi bật trong đám thanh niên, tu vi bản thân không tệ, mới mười bảy tuổi đã là Trúc Cơ hậu kỳ, có thể chế tạo ra hàng chục, hàng trăm loại pháp khí, ám khí và đạo cụ các loại, trong tông môn cũng coi là một trong những thiên kiêu… Sao có thể bị người ta xem thường như vậy?

Vưu Tử An giận đến bốc hỏa, đứng dậy định xông lên tiếp, kết quả không ngoài dự đoán.

“Bịch!”

Lại đụng phải.

“Khốn kiếp!”

Vưu Tử An lại điên cuồng chém loạn vào pháp trận, tất cả công kích đều có thể đánh vào, nhưng người thì không thể nào vào được.

“Ra là vậy!”

Vưu Tử An cười lạnh một tiếng, lấy ra các loại vũ khí tự chế, tấn công đám người trong pháp trận.

Nhưng rất tiếc, Trần Linh đã đoán trước được động tác tiếp theo của hắn tactrước khi hắn ta kịp tấn công.

Chỉ thấy nàng vứt con Tuyết Hồ trong tay, nhanh chóng điều chỉnh điều kiện nhập trận.

Điều chỉnh trọng lượng nhập trận về không.

Thế là, khi Vưu Tử An bắn các loại vũ khí lớn nhỏ, nặng nhẹ khác nhau vào pháp trận, tất cả đều bị chặn lại bên ngoài.

“Ầm ầm ầm!”

“Xì xì xì!”

Vưu Tử An ngơ ngác: ???

“Chẳng phải vừa nãy còn đánh vào được sao? Kiếm của ông đây còn vung vào được, giờ lại không được là thế nào?!”

Trần Linh liếc hắn ta một cái: “Chắc là do may mắn thôi?”

“Dù sao ta cũng không ngại ngươi tiếp tục lãng phí vũ khí, muốn đánh thì cứ đánh, đánh vào được thì ta thua.”

Vưu Tử An, chẳng qua chỉ là một tên trong tiểu thuyết vừa gặp đã yêu nữ chính Cố Thường Nhạc, thậm chí còn vì bảo vệ Cố Thường Nhạc mà chết, một nhân vật công cụ sống không quá năm trăm chữ.

Kiếp trước, tên chó săn này vì lấy lòng Cố Thường Nhạc, đích thân lừa Trần Linh đến hang động bí cảnh, còn tìm thuốc mê cho đám sư huynh tốt của Cố Thường Nhạc hạ gục mình, mới dẫn đến việc Trần Linh chết trong một hang động nào đó ở tiểu bí cảnh.

Trọng sinh một lần, Trần Linh vô tình phá hỏng cơ duyên của hắn ta, trong lòng vô cùng thoải mái.

“Ngươi! Ngươi chơi xấu!”

“Pháp trận này là ta bày, ta muốn chơi xấu thế nào thì chơi, không phục? Ngậm miệng!”

Nói xong, Trần Linh tiếp tục thu thập nước mắt Tuyết Hồ, nhổ lông, động tác thuần thục, nụ cười dữ tợn, hành vi vô cùng xấu xa.

Nhìn đám Tuyết Hồ thè lưỡi trợn mắt, nửa sống nửa chết nửa mê nửa tỉnh kia, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vưu Tử An.

“…” Con nhỏ Trần Linh này đúng là biết làm người ta ghê tởm mà!

Vưu Tử An không tin tà, cảm thấy mình có thể giải được pháp trận, bèn bắt đầu lẩn quẩn bên ngoài nghiên cứu.

Nhưng pháp trận của Trần Linh lại chẳng giống pháp trận thông thường.

Kiếp trước Trần Linh là đệ tử Vạn Trận Phong, trọng điểm tu luyện luôn là pháp trận. Thêm vào việc nàng thích xáo trộn các loại trận pháp thông thường, sau khi trọng sinh, ký ức hiện đại thức tỉnh, thiên phú pháp trận của nàng càng thêm yêu nghiệt, cơ bản là muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.

Loại người như Vưu Tử An, căn bản chưa từng tiếp xúc trận pháp, làm sao có thể dễ dàng phá hoại?

Huống chi, pháp trận dưới chân Trần Linh muốn phá giải thì phải nhập trận, đáng ghê tởm nhất là, dù nhập trận cũng chưa chắc đã giải được.

Trận nhãn pháp trận của nàng không chỉ một cái. Một khi chọn sai, thứ đón chờ người phá trận sẽ là đòn tấn công mà đối phương không thể ngờ tới.

Vưu Tử An vốn đã bị thương, giờ lại loay hoay một hồi, trực tiếp khiến vết thương trên người rách toạc, máu ồ ồ chảy ra, nhanh chóng thấm đẫm y phục.

Mấy người thân truyền khác vừa thấy, lập tức không giữ được bình tĩnh.

“Đại sư huynh, bình tĩnh!”

“Pháp trận này khác với pháp trận thông thường, chúng ta thậm chí không vào được trận.”

“Đúng vậy, chắc là chỉ có súc sinh mới vào được, chúng ta đâu phải súc sinh, vào đó làm gì!”

Vưu Tử An đã giận đến đỏ mắt: “Không được!”

“Nếu không phải đám khốn kiếp này, Tuyết Liên tiên phẩm cũng không tự động dịch chuyển bỏ chạy, dù hôm nay ta phải đợi ở ngoài này cũng phải chờ đến khi pháp trận được giải khai!”

Trần Linh đang chuyên tâm gãi ngứa nhổ lông vừa nghe, mắt lập tức sáng lên.

“Tuyết Liên tiên phẩm, thứ tốt đấy!”

Nàng vỗ tay một cái: “Yến Hắc, để ý động tĩnh xung quanh, lát nữa chúng ta còn phải đi sâu vào trong núi tuyết.”

Dưới mỗi cái hố trời cơ bản đều có đồ tốt và cơ duyên, cơ duyên ở hố trời dưới lòng núi tuyết này chính là Tuyết Liên.

Thứ đó là tiên phẩm, nhất định phải có được.

Vừa thấy Trần Linh nảy sinh ý đồ với Tuyết Liên, Vưu Tử An lập tức mắng to: “Ngươi dám!”

“Ta dám đấy, sao ta lại không dám?”

Nghiêm Phong thêm mắm dặm muối: “Ngay cả việc ị lên đầu ngươi ta còn dám làm, ngươi tưởng mình là cái thá gì? Còn lải nhải nữa tin không ta cướp hết bảo bối trên người ngươi!”

Nghiêm Phong luôn nhớ kỹ lời Tần Ngự Tu đã nói trước khi vào bí cảnh, rằng ở đây cái gì cũng có thể lấy.

Giữa các tu sĩ, việc cướp đoạt lẫn nhau vốn là chuyện thường tình.

Vưu Tử An tức đến mức muốn xông vào đánh cho một trận, nhưng chỉ có thể đứng bên ngoài gào thét trút giận.

Trần Linh xem hắn ta như xem khỉ một hồi, hai mắt khẽ nheo lại:

“Ta không chỉ cướp Tuyết Liên, mà còn sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn đồ bị ta cướp đi.”

Kiếp trước nếu không có tên tiểu nhân này, Trần Linh cũng không đến nỗi chết thảm, sống lại một đời, Trần Linh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để ức hiếp hắn ta.

“Ngươi!”

Vưu Tử An còn chưa kịp mắng, Giang Vô Diễm đã xử lý xong con Tuyết Hồ cuối cùng.

“Trần Linh tiểu sư muội, xử lý Tuyết Hồ xong rồi, muội thu dọn nốt chỗ dâu ngọt còn lại đi.”

Vừa nói, ánh mắt nàng ấy đã đổ dồn lên người Vưu Tử An, đầy vẻ địch ý.

Giang Vô Diễm nhìn thẳng vào mắt Vưu Tử An: “Về phần người này, ngươi cứ yên tâm giao cho ta.”

Trần Linh không nói lời thừa thãi, thu hết đám lông cáo và dâu ngọt trên mặt đất, rồi ném cho mọi người.

“Mấy thứ này mọi người giữ lấy, để bổ sung linh lực bất cứ lúc nào.”

Mấy người còn định khách sáo với nàng, đã bị nàng chặn họng:

“Trong Địa Uyên lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, phải đảm bảo có đủ linh lực mới làm nên trò trống được, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, không ai được bỏ rơi ai đâu đấy.”

Mấy người bất đắc dĩ cười, trong lòng ấm áp, cuối cùng không từ chối nữa.

Giang Vô Diễm suýt chút nữa cảm động đến khóc, tiểu sư muội lại nói bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây!

Trần Linh giải khai pháp trận.

Pháp trận vừa mở, một đám Tuyết Hồ trọc lóc lập tức bỏ chạy tán loạn, còn đám Tuyết Hồ cười đến mệt lả kia thì chẳng khác gì chó chết.

Chúng thậm chí lười cả động, sống chết mặc bay, trực tiếp nằm im.

Vưu Tử An vừa thấy pháp trận được gỡ, lập tức nhào tới.

Nhưng vừa nhào tới, đã ăn ngay một cái bạt tai trời giáng của Giang Vô Diễm.

“Bốp!”

Giang Vô Diễm tát một phát văng hắn ta ra, hắn ta trở tay không kịp, ngã lăn mấy vòng trên nền tuyết.

Ngay lúc đó, một vệt sáng băng lam chợt lóe lên trên bầu trời.

Vừa thấy luồng sáng, Yến Hắc lập tức nhắc nhở Trần Linh trong thức hải:

“Cẩn thận, Tuyết Liên tiên phẩm xuất hiện rồi!”

Nó vừa dứt lời, Trì Vân cũng gào lên ngay:

“Có mùi Tuyết Liên, Nghiêm Phong, nhìn lên trời!”

Ngay cả hai con linh xà nhỏ trên đầu Nghiêm Phong và Địch Kiên Bỉnh cũng bất an, vội vàng trườn ra, phát ra ánh sáng vàng và lam, hai cái đầu nhỏ không ngừng hướng lên trời.

Linh thú và ma thú rất nhạy cảm với thiên tài địa bảo, huống chi là linh thảo tiên phẩm.

Dưới ánh mắt của mọi người và thú, Tuyết Liên rơi xuống đất, cách Vưu Tử An không xa.

Mọi người kinh ngạc.

Linh thảo tiên phẩm lại tự tìm đến tận cửa? Chẳng lẽ nơi này có gì đó hấp dẫn nó?

Vưu Tử An mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nâng nó trong lòng bàn tay.

“Đúng là đạp phá giày sắt tìm chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công sức nào!”

“Nhãi ranh, coi như ngươi có mắt nhìn!”

Nhưng còn chưa kịp để Vưu Tử An hưng phấn được hai giây!

Vút!

Trần Linh dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay trước mặt Vưu Tử An, vung tay chắn ngang:

“Đưa đây cho bà!”

Chương 29: Nhận chủ

Trần Linh trở tay đoạt lấy Tuyết Liên.

Vưu Tử An thậm chí còn chưa kịp vui vẻ được hai giây, tay đã đột nhiên trống không.

Vưu Tử An: ???

Trần Linh đưa Tuyết Liên lên mũi ngửi, hương thơm thấm vào ruột gan, ngào ngạt vô cùng.

“Trần Linh, ngươi dám cướp đồ của ta??”

Trần Linh dồn sức, đạp thẳng một cước vào mặt Vưu Tử An.

Người bị nàng đá bay xa mấy mét, nàng mới giả vờ ngơ ngác “Hả?” một tiếng.

“Trên này có viết tên ngươi đâu!”

“Nhưng ta thì khác.”

Nói rồi, nàng lấy ra cây bút lông của mình, viết hai chữ “Trần Linh” lên thân cây.

“Nếu vừa nãy là của ngươi, thì từ giờ phút này nó là của ta, không cần cảm ơn.”

Mọi người: ???

Nàng còn có thể làm trò con nít hơn được nữa không?

Ngay lúc mọi người đang nhìn Trần Linh bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng, Tuyết Liên trên tay nàng phát ra ánh sáng xanh chói mắt hơn.

Một luồng ánh sáng chói lóa đến mức mù mắt người xung quanh, Tuyết Liên từ từ tiến lại gần Trần Linh, lơ lửng bên cạnh nàng.

Mọi người: ???

Đây là trực tiếp nhận chủ rồi sao?!

Viết tên mình lên rễ cây linh thảo tiên phẩm, còn có thể khiến linh thảo nhận chủ á?!

Mọi người chưa từng nghe, chưa từng thấy, toàn bộ đều ngơ ngác.

Không chỉ đệ tử Khí Phong, mà ngay cả đám cao tầng Diệu Thiên Tông đứng ngoài xem náo nhiệt cũng kinh ngạc, hoảng sợ và chấn kinh. Lần này đến cả Tần Ngự Tu cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Linh thảo tiên phẩm nhận chủ, đây là lần đầu tiên gặp phải.

Chỉ cần… viết một cái tên là được ư?

Giả trân đó hả!

Trần Linh cũng ngơ ngác cả người.

Trần Linh không ngờ mình thật sự có thể lấy được linh thảo tiên phẩm, hơn nữa còn dễ dàng đến thế.

Phải biết rằng, thứ này chính là kỳ ngộ ngàn năm có một đó!

Tác dụng của nó không chỉ là ăn vào tăng tu vi, nếu cho linh thú dùng, còn có thể trực tiếp khai mở linh trí, tăng tu vi, thậm chí có lẽ còn có thể mở ra truyền thừa của tiên tổ.

Yến Hắc thấy nàng dễ dàng thu phục linh thảo tiên phẩm, trong lòng cũng thầm kinh hãi.

Tuy nói người lọt vào mắt xanh của nó chắc chắn không tầm thường, nhưng dễ dàng khiến tiên phẩm linh thảo nhận chủ như Trần Linh thì quả thật là chuyện xưa nay chưa từng có.

Nàng chẳng cần nghi thức gì, chỉ viết mỗi cái tên thôi đấy.

Yến Hắc không khỏi hưng phấn ra mặt, nhưng đồng thời, nó cũng bắt đầu nghi ngờ thân thế của Trần Linh, liệu có đơn giản chỉ là một tu sĩ bình thường? Dù là bẩm sinh hay do tu luyện mà có, thiên phú, tinh thần lực và tâm tính của Trần Linh đều quá mức mạnh mẽ.

Mạnh mẽ đến mức… Yến Hắc gần như nghi ngờ nàng có bối cảnh từ thượng giới.

Nếu là mấy tộc có huyết mạch cường hãn ở thượng giới, thì có bản lĩnh này cũng là chuyện thường.

“…”

“…”

Toàn bộ mọi người ngây ngốc một hồi lâu, cuối cùng Vưu Tử An nổ tung!

“Trần Linh, ngươi đã làm cái gì!”

“Ta làm gì được chứ? Ta chỉ viết có cái tên thôi mà?” Trần Linh tỏ vẻ vô tội.

“Ta thề, ta thật sự không biết viết tên lên tiên phẩm linh thảo là nó nhận chủ đâu!”

“Nếu không phải ta không còn ai thân thích, thì giờ này đã lôi cả nhà ra thề rồi.”

“…”

Vưu Tử An giận tím mặt, xông tới giật lấy Tuyết Liên, Trần Linh cũng không ngăn cản.

“Đây là đồ của ta, vốn dĩ nó phải là của ta!”

Hắn ta vồ được Tuyết Liên rồi ngự kiếm rời đi, nhưng còn chưa bay được năm mươi mét, cả người đã bị một lực hút mạnh mẽ kéo ngược trở lại.

Là Tuyết Liên đang lùi lại.

“Bịch!”

Vưu Tử An ngã nhào trước mặt Trần Linh, cằm đập xuống đất, đau đến nước mắt giàn giụa.

Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không chịu thua, hết lần này đến lần khác mang theo linh thảo xông ra ngoài.

Nhưng không một ngoại lệ, dù dùng tốc độ nào, dù chạy bao xa, cuối cùng hắn ta cũng bị Tuyết Liên kéo về.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Không một ngoại lệ.

Cuối cùng, Trần Linh không tranh không đoạt, lại khiến Vưu Tử An bầm dập mặt mày.

Trần Linh vươn tay, Tuyết Liên lập tức bay đến trên tay nàng, nàng liền kêu lên một tiếng:

“Cảm giác bị linh thảo tiên phẩm nhận chủ đuổi theo thật là phiền phức, muốn vứt cũng không vứt được, không giống như ai kia, khóc lóc giành giật cũng không có.”

Giọng điệu đáng ghét muốn đánh.

Nàng còn cố ý khoe khoang!

Vưu Tử An tức đến mặt mày tím tái, run rẩy cả người.

Hắn ta chỉ tay vào mũi Trần Linh, nghiến răng nghiến lợi: “Cố ý! Nhất định là ngươi cố ý!”

“Ta nào có cố ý, rõ ràng là ta cố tình, thế nào, ngươi có ý kiến?”

“Nín đi.”

“Trần Linh!”

Vưu Tử An tức giận đến mức không thể phát huy bình thường.

Các thân truyền đệ tử Khí Phong thực sự không thể chịu nổi nữa.

“Mẹ kiếp, người Kiếm Phong quả thực khinh người quá đáng!”

“Lại dám ngang nhiên cướp tiên phẩm linh thảo, chúng ta liều mạng với bọn chúng!”

“Đúng, mạng có thể mất, nhưng mặt mũi không thể mất!”

“Hôm nay nếu không đòi lại được công đạo, sau này chúng ta còn mặt mũi nào ở lại Diệu Thiên Tông?!”

“Chẳng phải một phế vật luyện khí và một tên Trúc Cơ cặn bã thôi sao! Chúng ta liên thủ ngược cặn bã, quá đơn giản!”

Mọi người thấy Vưu Tử An rơi vào thế hạ phong, lập tức xôn xao, nghĩ rằng đội hình đối phương cũng chỉ có vậy, bên mình lại đông người, đánh nhau chắc chắn chiếm ưu thế.

Không biết ai đó hô một tiếng: “Xông lên!”

Lời vừa dứt, các đệ tử Khí Phong liền trước ngã sau xông lên.

Nghiêm Phong kéo Trần Linh ra sau bảo vệ, thủ thế phòng ngự, Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm cũng đồng thời cầm vũ khí xông lên.

Giang Vô Diễm bá đạo tuyên bố: “Ai dám động vào tiểu sư muội của nam nhân ta, ta giết chết kẻ đó!”

Trần Linh đổ mồ hôi: “Ta không phải trẻ con.”

Nhưng được che chở như vậy mà không cảm động thì đúng là nói dối.

Rất nhanh, hai bên lao vào đánh nhau.

Búa, rìu, nỏ, ám khí, nhạc cụ các loại, đủ loại vũ khí bay đầy trời, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt, đám cáo trụi lông vừa nãy còn lười biếng giờ sợ hãi bỏ chạy tán loạn, nhanh chóng rời khỏi chiến trường hỗn loạn.

Xét về số lượng, lẽ ra đệ tử Khí Phong phải thắng, tiếc rằng linh lực của họ đã cạn kiệt.

Thêm vào đó, Nghiêm Phong, Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm đều giỏi cận chiến, tình thế nhanh chóng đảo ngược thành đệ tử Khí Phong bị áp đảo hoàn toàn.

Hai con rắn nhỏ vẫn luôn trốn trên đầu Nghiêm Phong và Địch Kiên Bỉnh cũng bò ra, ra sức gặm nhấm đống vũ khí.

Chỉ khoảng ba đến năm phút, tất cả binh khí bay loạn xạ xung quanh đều bị hai con ăn sạch sành sanh.

Đến khi đệ tử Khí Phong phát hiện thì đã muộn.

“Không hay rồi, pháp khí và ám khí đều bị ăn hết rồi!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy hai con rắn nhỏ một xanh một vàng đang há miệng ăn binh khí.

Hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao, đao thương vào miệng, chỉ trong chốc lát đã hóa thành vụn nát, hoàn toàn không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho chúng.

Đệ tử Khí Phong lập tức ngây người.

Linh xà con bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Nhưng ngay sau đó, họ bắt đầu đau lòng kêu gào thảm thiết.

Khí Phong chuyên luyện khí, là một ngành phụ trợ, tất cả binh khí đều được chế tạo từ linh thú, ma thú và các loại khoáng thạch, tinh thạch quý hiếm.

Hiện tại, những thứ này đều bị ăn sạch rồi!

Lỗ to rồi!

Còn những người bên ngoài bí cảnh thì đã cười đến nở hoa.

Họ hoàn toàn không ngờ rằng đệ tử Diệu Thiên Tông lại vì một cây linh thảo tiên phẩm mà đánh nhau.

Chỉ có thế thôi sao? Chỉ có thế thôi sao?

Xem ra đệ tử Diệu Thiên Tông căn bản không đáng sợ.

Chương 30: Bản đồ mới, Hồ Ngàn Đảo.

“Ôi! Binh khí của ta, tâm huyết của ta!”

“Cái thứ quái quỷ gì vậy! Sao cái gì cũng ăn?”

“Linh xà không kiêng kỵ thứ gì sao?”

“Không phải, con này không giống linh xà bình thường, có lẽ là biến dị.”

“Biến cái đầu nhà ngươi ấy, hôm nay lão tử liều mạng với đám chó này!”

“Ta cũng vậy! Đó là xương thú và tinh hạch ta hao hết linh thạch mới mua được, a a a a!”

Đệ tử Khí Phong bi phẫn tột độ, bày ra tư thế liều mạng, đánh nhau thành một đoàn với Địch Kiên Bỉnh, Giang Vô Diễm.

Lần này, mọi người đều đỏ mắt, tấn công mãnh liệt hơn vừa rồi rất nhiều, ngay cả Trần Linh và Nghiêm Phong vốn không tham chiến cũng động thủ.

Chỉ là với Trần Linh mà nói, trận đánh này chỉ là luyện tay mà thôi, chẳng đáng là gì.

Hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt, thỉnh thoảng có người bị đánh bay ra ngoài, rồi lại bò dậy tham gia.

Người bên ngoài bí cảnh không thể can thiệp tình hình bên trong, chỉ có thể trơ mắt nhìn, mọi người đều cạn lời.

Ngay lúc này, lối vào bí cảnh mở ra.

Đám đệ tử các đại tông môn và tiên môn bách gia vừa thấy cửa vào bí cảnh mở ra, lập tức mang theo ngọc giản bảo mệnh xông lên phía trước.

Đến khi Hùng Kinh Đán hoàn hồn thì đã chẳng thấy bóng dáng bọn họ đâu.

Hùng Kinh Đán cầm ba khối ngọc giản bảo mệnh, ngây người tại chỗ.

“…”

Đa phần mọi người vừa vào bí cảnh đã lao về phía trước.

Nực cười, một trăm lẻ tám cái thiên khanh, cái nào cái nấy đều có kỳ duyên, ai không tranh thủ tiến vào thì kẻ đó là đồ ngốc.

Trong bí cảnh.

Lại qua một khắc đồng hồ, Trần Linh dẫn theo vài người chuồn êm, lúc đó, đệ tử Khí Phong đã mình đầy thương tích.

Vưu Tử An thấy nàng bỏ chạy, lập tức dẫn đồng môn đuổi theo.

“Đừng để chúng nó chạy thoát!”

“Đuổi, đuổi theo!”

“Hôm nay không đánh cho chúng nó phun ra linh thạch bồi thường thì ai cũng đừng hòng bỏ cuộc!”

“Đó là tất nhiên, ta vì cầu Huyền Tinh mà phải ngồi chồm hổm ở chợ đen hơn nửa tháng, dãi dầu sương gió, gặp đủ loại nguy hiểm, không chỉ phải bồi thường, ta còn muốn phí tổn thất tinh thần!”

“Đúng! Phí tổn thất tinh thần cũng không thể bỏ qua!”

Đệ tử Khí Phong phát cuồng rồi.

Nghiêm Phong, Địch Kiên Bỉnh và Giang Vô Diễm mấy người lại chẳng thèm thở dốc một hơi, chỉ việc theo sát bước chân Trần Linh tiến về cái hố trời tiếp theo.

Nghiêm Phong khó hiểu bĩu môi: “Ta không hiểu, rõ ràng chúng ta có thể đánh cho chúng tan tác, sao sư muội lại bảo chúng ta nương tay?”

Trần Linh khẽ cười, không đáp lời.

Nghiêm Phong nhìn nụ cười trên mặt sư muội nhà mình, ba phần tính toán, ba phần đắc ý, bốn phần hờ hững, trực giác chắc chắn nàng đang ủ mưu gì đó.

Nhưng dù sao cũng là sư muội nhà mình, đương nhiên là cái gì cũng chiều theo nàng rồi.

Huống chi, nếu thật sự đánh đệ tử Khí Phong trọng thương, hậu quả cũng chẳng tốt đẹp gì.

Một đám người ngươi đuổi ta bắt, rất nhanh đã đến đáy một hố trời tiếp theo.

Hồ Thiên Đảo.

Hồ Thiên Đảo mênh mông bát ngát, với vô số hòn đảo nhỏ.

Vừa đến nơi, Yến Hắc đã kinh ngạc nói:

“Tiểu tử, trong hồ này có pháp bảo, như là vật sống vậy.”

“Ta cảm giác được, trong bí cảnh này chắc chắn không có thứ gì tốt hơn nó.”

Ngay cả hai con linh xà cũng bắt đầu rục rịch, bay qua bay lại trên mặt hồ, ánh mắt lộ vẻ khát khao vô tận.

Trì Vân lập tức nhảy ra.

“Phong Phong, Phong Phong, chỗ này có đồ tốt! Rất nhiều, rất nhiều đồ tốt! Gần như mỗi hòn đảo nhỏ đều có đồ tốt!”

“Lần này chúng ta đúng là vớ bẫm, gặp được kho báu rồi!”

Trì Vân mừng rỡ bay loạn khắp nơi trên không trung.

Nghe vậy, Vưu Tử An lập tức giơ tay, ra hiệu các sư huynh đệ tạm dừng giao chiến.

Bọn họ chỉ mải miết đuổi theo đám người Trần Linh, hăng máu quá nên quên béng tình hình xung quanh, giờ mới nhận ra đã theo chân bọn họ đến bản đồ mới.

Có chút khó rồi đây.

Vưu Tử An lộ vẻ nghi ngại, đúng lúc hắn ta còn chưa biết lời con ma sủng kia có thật hay không, Nghiêm Phong đã vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Thật á?”

“Thật sự có nhiều đồ tốt vậy sao?”

Vẻ mặt Trì Vân đắc ý và kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, ta đây là Tiểu Chu Hoàng đó! Đánh nhau ẩu đả có lẽ ta không giỏi lắm, nhưng khoản tìm bảo bối này thì ta rành quá đi, ta đây có kỹ năng trời phú thức bảo tìm bảo mà.”

Trì Vân rõ ràng mang vẻ mặt “ngươi mà gặp được ma sủng như ta đây, đúng là tích đức tám đời” .

“Được đấy nhóc, mau nói xem nào…” Nghiêm Phong nói được nửa câu, đột nhiên ngậm miệng, liếc nhìn đám đệ tử Khí Phong đang vây quanh.

“Thôi đi, chúng ta vẫn nên tiến vào thức hải giao lưu đi.”

Vưu Tử An hừ lạnh: “Ai thèm nghe lén như ai ấy.”

Nghiêm Phong liếc xéo hắn ta: “Không biết tai ai vểnh lên trời rồi kìa, còn bảo không thèm nghe lén, đồ ngốc.”

Vưu Tử An định xông lên đánh nhau, nhưng Nghiêm Phong chẳng thèm để ý, quay sang nói chuyện riêng với Trì Vân.

Sau khi có được thông tin, Nghiêm Phong lập tức quyết định.

“Thôi, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau đi!”

Bảo vật ở đây quá nhiều, nhưng chắc chắn cũng có nguy hiểm, Nghiêm Phong không muốn thấy tiểu sư muội của mình gặp nạn.

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt từ phía sau truyền đến.

“Trần Linh  sư tỷ, đợi bọn muội với, chúng ta cùng đi!”

Giọng nói này quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Trần Linh không cần quay đầu cũng biết là Cố Thường Nhạc.

Người đến chính là Cố Thường Nhạc, bên cạnh còn có Thiệu Cảnh Minh, Thanh Minh và Ngô Giang.

Thiệu Cảnh Minh đứng bên cạnh ả, gò má ửng hồng, cả người tràn đầy sức sống, ánh mắt nhìn Cố Thường Nhạc ngoài sự cưng chiều còn có tình yêu nồng nàn.

Đúng vậy, ái ý!

Thứ tình cảm mà mấy canh giờ trước còn chưa hề xuất hiện, trần trụi và lộ liễu đến vậy, không hề che giấu.

Hơn nữa, bầu không khí giữa hai người đã vượt xa sư huynh sư muội bình thường, trong mắt Thiệu Cảnh Minh chỉ có một mình Cố Thường Nhạc, để ý nhất cử nhất động của ả.

Hiện tại, chỉ cần Cố Thường Nhạc gọi Trần Linh, Thiệu Cảnh Minh liền lập tức cảnh giác, mặt lạnh nhìn nàng.

Chỉ có điều, thảm nhất vẫn là Thanh Minh và Ngô Giang.

Quần áo trên người cả hai rách bươm, mặt mày xám xịt, trên người chồng chất vết thương mới cũ cùng vũng máu độc nhện màu tím.

Thanh Minh vẫn giữ vẻ mặt khó đăm đăm, trừng mắt nhìn Trần Linh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ngô Giang thì lại ngượng ngùng, cứ nhìn thấy Trần Linh là tim đập thình thịch, xấu hổ không thôi, mà không nhìn thì lại không nhịn được liếc trộm. Ánh mắt hắn ta cứ đảo qua đảo lại giữa Trần Linh và những thứ khác.

Thấy đám người dai dẳng như âm hồn kia, Trần Linh bật cười: “Không tệ, mũi còn thính đấy.”

Ngay cả Nghiêm Phong cũng lườm Cố Thường Nhạc: “Sao ngươi còn ở trong bí cảnh? Thấy ngươi là thấy phiền.”

Vẻ mặt Cố Thường Nhạc tổn thương, rụt rè lên tiếng xin lỗi:

“Xin lỗi Trần Linh sư tỷ, Nghiêm Phong sư huynh, vừa rồi không phải muội cố ý đâu, chỉ là nhất thời không chấp nhận được ma sủng lại chọn Nghiêm Phong sư huynh, nên mới thất thố như vậy, mong hai người đừng để bụng.”

“Nhưng bây giờ muội đã đột phá cảnh giới rồi, có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể cùng mọi người mạo hiểm, mọi người… có thể đừng chê bọn ta phiền không?”

“Địa Uyên này khác những nơi khác, hung hiểm dị thường, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau cho an toàn.”

Cố Thường Nhạc đã nghe thấy những lời Trì Vân nói trướcđó, trong lòng đã có chủ ý.

Tuy rằng ma sủng tầm bảo không phải của mình, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể ăn ké mà!

Ả vừa mới song tu với Thiệu Cảnh Minh hai canh giờ, tu vi đã một mạch xông lên Trúc Cơ kỳ, khó khăn lắm mới thoát khỏi Luyện Khí kỳ, đương nhiên phải đi tìm bảo đoạt bảo rồi.

Nghe vậy, Trần Linh bỗng nhiên hiểu ra.

Thảo nào ánh mắt Thiệu Cảnh Minh nhìn Cố Thường Nhạc lại thay đổi, hóa ra hai người đã có thực chất phu thê.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Trần Linh, người đã đọc tiểu thuyết gốc, lại biết rõ, Cố Thường Nhạc hoặc là phải dựa vào Hư Linh Thảo mới có thể đột phá Luyện Khí kỳ, hoặc là phải XXOO với đàn ông mới có thể đột phá Luyện Khí kỳ.

Một khi ả đột phá Luyện Khí kỳ, thì con đường tu luyện sau này cơ bản là rộng mở không trở ngại, thêm vào đó đám liếm cẩu bốn phương tám hướng ném thiên tài địa bảo vào, tiên đồ sau này của Cố Thường Nhạc gần như không có trắc trở.

Trần Linh liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của ả, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Đã ả muốn cọ ké vớt lợi, vậy thì cứ để ả đến!

Xem nàng có ghê tởm chết Cố Thường Nhạc không.

“Muốn đến thì cứ đến!”

“Nhưng ta nói trước cho rõ, lát nữa tranh bảo vật mà không lại ta, thì đừng có khóc.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar